VnReview
Hà Nội

Sau 20 năm, Rush Hour vẫn là một bộ phim hài quá lôi cuốn

Ngày này 20 năm trước, Thanh tra Lực lượng Cảnh sát Hồng Kông, ngài Lee đã bước vào đường băng tại LAX, sẵn sàng tung ra các các cú đá xoay vòng hướng thẳng vào mặt những kẻ tay sai tội phạm quá khổ trong những bộ quần áo cũng quá khổ nốt.

Vô lý một cách thú vị, nếu đánh giá độ xúc phạm theo tiêu chuẩn của ngày nay, Rush Hour nhìn lại có thể sẽ bị cáo buộc nhiều điều, nhưng lỗi thời không phải là một trong số số đó. Nhiều bộ phim hành động thời điểm đó dường như vẫn xoay quanh âm mưu của những kẻ phản diện lỗi thời - thường là người Nga với mối hận thù gay gắt trong Chiến tranh Lạnh - nhưng tiền đề của Rush Hour hoàn toàn mang tính đương đại.

Bấm máy vào năm 1997, trong những ngày cuối cùng nước Anh bảo hộ Hồng Kông và phát hành một năm sau đó, bộ phim cho thấy sự chuyển giao hòa bình này bị gián đoạn bởi vụ bắt cóc con gái của ngài Lãnh sự Trung Quốc trên đất Mỹ. Cô bé bị bắt cóc bởi những người đàn ông đeo mặt nạ từ một chiếc xe hơi trong khi đang hát theo bài "Fantasy" của Mariah Carey. Không rõ ai đứng đằng sau vụ bắt cóc này, trừ phi hẳn là phải thế, vì phim có một diễn viên người Anh và được làm vào những năm 1990. Tom Wilkinson là người Anh độc ác trong lần này, một tay chỉ huy, người được hé lộ là một tên chùm tội phạm bí ẩn được biết đến với tên gọi Juntao. Tuy nhiên, hắn được thúc đẩy không bởi sự cuồng nhiệt thông thường hay sự ganh đua dân tộc xưa cũ, mà bởi sự thất thoát bộ sưu tập đồ tạo tác vô giá của Trung Quốc nhờ quá trình chuyển giao ở Hồng Kông. Chúng ta đã có một cô bé bị mắc kẹt với một chiếc áo khoác bom và một tay buôn nghệ thuật điên cuồng vào cuộc ngay cả trước khi các nhân vật chính của chúng ta xuất hiện.

Jackie Chan vào;vai thám tử Hong Kong mẫn cán mà ngài Lãnh sự yêu cầu được tham gia điều tra vụ bắt cóc con ông. Điều này kéo theo sự bực bội của FBI, những người muốn giữ yên vụ này cho thói kẻ cả chết tiệt kiểu Mỹ. Giải pháp của họ là gì? -  Là giao vụ này cho Sở Cảnh sát Los Angeles (L.A.P.D) (đơn vị mà FBI không ưa với một lý do không được tiết lộ) nơi có một trong những nhân viên về cơ bản có thể trông trừng thám tử Lee. Chris Tucker vào vai Carter, tay cảnh sát ngông nghênh có khuynh hướng "kịch nghệ", người mà cảnh sát trưởng của L.A.P.D giao cho công việc "trông trẻ" này như một trò đùa. Đây là tình huống phim mà tất cả các kẻ "đầu cơ" sau này đều xào lại bởi vì nó: a) lỗi lạc b) nực cười và c) thực sự khá độc đáo.

Xem lại Rush Hour và ta không thể không bị quyến rũ bởi sự ăn ý của Chan và Tucker, cũng như phần lớn các nhà phê bình vào năm 1998. Ebert đã viết trong bài đánh giá của mình: "Rush Hour khá nhẹ ký và được tạo thành từ các yếu tố quen thuộc, nhưng chúng được xử lý với sự hài hước và đầy sáng tạo"– một bộ phim có 3 vai chính với một lời khen ngợi cho cả Tucker và Chan.

Được chiếu khá dài cạnh phần credit của bộ phim là các cảnh quay lỗi hài hước, cho thấy cặp đôi đang có rất nhiều niềm vui trên phim trường. Điển hình là cảnh kết với điệu nhảy Michael Jackson chẳng theo trình tự. Carter là một cái vòi phun của sự hài hước và táo tợn - tất cả được truyền tải qua chất giọng semi-falsetto đặc trưng của Tucker. Lee, trong khi đó, là bản phối hoàn hảo cho người cộng sự không chắc chắn của mình: thẳng thắn và khiêm tốn hơn, bù trừ cho sự nhiệt tình trẻ con của Carter. Điều này được minh họa rõ nhất khi Carter dạy Lee lời chuẩn bài hát "War" của Edwin Starr, một cảnh vô tư chứa đựng tính người hơn bất kỳ cảnh nào bạn thấy trong phim hành động bom tấn được đánh giá cao nhất năm nay, Mission: Impossible - Fallout.

Các pha nguy hiểm của Rush Hour có thể không phù hợp với sự hoành tráng được dàn dựng ngày nay trong các bộ phim hành động như Fallout, nhưng có điều gì đó rất chi thỏa mãn với sự giản dị đậm chất điện ảnh của chúng. Được đạo diễn bởi Chan và team của mình trong các bộ phim võ thuật Hồng Kông truyền thống, cảnh chiến đấu né tránh những cảnh cắt nhanh và nhiều góc máy đến chóng mặt thường thấy trong phim hành động Hollywood. Thay vào đó, Rush Hour khiến bạn ngạc nhiên trước sức mạnh kungfu của Jacky Chan. Họ chơi múa võ và vừa gây hài. Nhân vật Lee ném bóng trong khi chiến đấu xung quanh một bàn bi-a, vũ khí hóa dây lưng của một người đàn ông nọ, và cố gắng ngăn các bình gốm triều đại nhà Minh khỏi đổ khi anh hứng khởi xử lý các tên tay sai trong buổi đấu giá. Chan sử dụng một chìa khóa hoặc mảnh đồ nội thất để chống trả bằng mọi cách khả thi. Bạn có thể đưa cho người đàn ông này một bàn ủi và anh ta sẽ tìm ra 17 cách duyên dáng khác nhau để "dí vào mông của ai đó" với nó (lái theo cách nói của Cater).

Ken Leung cũng mang đến sự tuyệt vời cho bộ phim, màn biểu diễn không được đánh giá xứng tầm với vai tay sai thân cận tên Sang trong Rush Hour. Theo sau đó, Leung tiếp tục có bước tiến triển ra ngoài thể loại hành động và xuất hiện trong các bộ phim truyền hình như Vanilla Sky và The Squid and Whale. Đó còn là Tucker và Chan, nhịp đập của Rush Hour, sức mạnh ngôi sao của họ đã đẩy bộ phim qua hai phần tiếp theo, và với phần thứ tư đang xếp sẵn cho năm 2019.

Ken Leung vào vai một tay sai tin cậy tên Sang

Phải, có một số lời cạnh khóe chủng tộc ngu ngốc từ Carter trên đường đi, nhưng bộ phim không một lần khiến ta cười vào chúng. Thay vào đó, sự rập khuôn của Carter bày ra cho Lee cơ hội để cho anh ta một cú sảy chân. Lee lợi dụng sự thiếu hiểu biết của Carter, khiến anh ta tin rằng anh không biết nói tiếng Anh. Và cuối cùng, anh thoát khỏi sự canh chừng khi Carter đang mải bôi nhọ đất nước của anh rằng Hong Kong đã khám phá ra Chinatown (Mỹ). Trò đùa luôn ở trên nước Mỹ, trên sự tự mãn hoặc cách cư xử không đúng đắn của họ, hoặc sự mất khả năng nghĩ cho bất kỳ quốc gia nào khác ngoài chính họ.

Điều đặc biệt nổi bật và gợi lên cảm giác ấm áp, mơ hồ hơn bao giờ hết khi xem lại Rush Hour là cách mà Lee có thể bỏ qua thế giới quan dốt nát của Carter và chỉ ra điều tốt đẹp bên trong anh. Rất sớm trong bộ phim, ngay cả trước khi hai người đàn ông đã thiết lập một tình bạn, Lee có cơ hội để tóm Carter và tống anh ta trở lại trụ sở. Nhưng anh ta đã không làm vậy. Đó là một cảnh ngầm hiểu và là một cảnh tinh tế, sâu sắc nhất trong nhiều năm sau đó. Lee, trong thời điểm đó, chọn không trừng phạt người cộng sự mới của mình mà cho anh ta một cơ hội để chứng minh anh ta có thể trở thành một người đàn ông tốt hơn.

Ngọc Linh

Chủ đề khác