Miễn hái ra tiền là được!
Chẳng có bộ phim bom tấn nào lại kỳ quặc như những bản phim làm lại người đóng (live-action) của Disney. Bắt đầu từ năm 2015 với Cinderella (hoặc từ 2014 nếu bạn tính cả Maleficent), mỗi năm hãng đều tung ra ít nhất một bộ phim làm lại mới. Tất cả đều có một diểm chung cực dị: thành công vang dội, nhưng không hề được lòng người hâm mộ - nhận vô số lời bàn tán xôn xao, nhưng là bàn tán về việc chúng gây thất vọng ra sao chứ không phải về thành công của chúng tại các phòng vé. Bạn có thể cho rằng một vài trong số chúng trở thành những bộ phim tỷ đô chỉ vì hên, vô tình ngã vào núi tiền mà đại đa số các nhà làm phim chưa bao giờ mơ kiếm được.
Xem tất cả các bộ phim này sẽ mang lại cho bạn một cảm giác kỳ quặc hơn bất kỳ thứ gì khác. Nếu bạn từng lớn lên với những bộ phim hoạt hình kinh điển vốn là nền tảng để phóng tác nên các phiên bản live-action, lướt qua những bản làm lại kia giống như bạn đang tự xem chính bản thân mình trước ống kính. Bạn chỉ thực sự chú ý đến những thứ có vẻ không đúng cho lắm, như những sai lầm chẳng hạn. Nếu có thứ gì đó được thực hiện một cách hợp lý, bạn sẽ tán dương, nhưng điều đó không thể che lấp đi sự khó chịu khi chứng kiến hàng loạt những lựa chọn nghèo nàn từ Disney.
Nhà phê bình Josh Spiegel của ScreenCrush nhận định rằng, tất cả những bộ phim làm lại của Disney đều có chung một vấn đề: trung thành một cách máy móc đối với những bộ phim hoạt hình xuất hiện trước chúng. Bởi vì điều đó, các phim làm lại không giống phim mà giống như những buổi hoà nhạc, trừ việc bạn bỏ tiền đến sân vận động để nghe một nhóm nhạc cover lại các tác phẩm gốc, và chất lượng bản cover thì lại không hay bằng.
Dùng hình ảnh ẩn dụ nhóm nhạc chuyên cover ở đây là hợp lý bởi hầu hết các bộ phim hoạt hình kinh điển của Disney đều là nhạc kịch - một thể loại đã bị lãng quên trong nền điện ảnh hiện đại. Thế là Disney tìm cách giải quyết vấn đề bằng cách điều chỉnh đôi chút: các bộ phim làm lại của họ cố gắng tái hiện lại phép màu của hoạt hoạ, chứ không phải phép màu của nhạc kịch. Cũng hợp lý thôi: các ca khúc là một phần quan trọng không thể chối cãi góp phần biến các bộ phim của Disney trở thành hiện tượng, nhưng Disney nào có định nghĩa nên âm nhạc cho cả một thế hệ. Thứ họ định nghĩa chính là hoạt hoạ điện ảnh.
Thập niên 1980 và 1990 chứng kiến nhiều nỗ lực thất bại của không ít studio cố gắng tìm kiếm thành công như Disney đã đạt được. Có rất nhiều bộ phim tuyệt vời, với hoạt hoạ đáng yêu và những ca khúc ấn tượng, nhưng không thể cạnh tranh được với Disney và chỉ thu hút được sự chú ý trong vài năm ít ỏi. Prince of Egypt (Hoàng tử Ai Cập), Anastasia, An American Tail - tất cả những bộ phim thú vị này đều làm những điều tương tự như phim của Disney, trừ việc chúng đến từ những studio ít thành công hơn nhiều.
Việc Disney tung ra những bản phim làm lại quá trung thành với bản hoạt hình trước đó quả là một sự mỉa mai, khi mà bản thân hãng chẳng còn sản xuất thể loại hoạt hình mà mình đang làm lại. Chưa hết, lợi ích kinh doanh của Disney thời nay (một công ty chiếm đến gần 40% thị trường phim Mỹ trong năm 2019 và thường xuyên tung ra những bom tấn tỷ đô) xung đột với chính họ. Khi một công ty - vốn không có gì ngoài một lượng khổng lồ tài sản trí tuệ phù hợp với mọi giai đoạn trong cuộc đời của mọi đối tượng nhân khẩu học - theo đuổi đủ thể loại từ phim hoạt hình, đến phim cổ tích live-action, đến phim khoa học viễn tưởng Star Wars, để rồi quay về điểm xuất phát ban đầu nhằm phục vụ cho con cái của các fan Disney ngày xưa, thì mọi người thay vì cảm kích sẽ có cảm giác công ty này làm mọi thứ chỉ để thu càng nhiều tiền càng tốt.
Nhìn chung, các bộ phim làm lại của Disney đang có xu hướng củng cố cho suy nghĩ đó. Có thể dễ dàng nhận ra rằng khá nhiều trong số chúng là những bản làm lại kiểu "mì ăn liền", dù sự thật có thể không hoàn toàn như vậy. Disney có đưa vào những câu đùa mới, ca khúc mới, đôi lúc là những đoạn mở đầu hay cao trào hoàn toàn khác, và nhiều phần trong các tác phẩm gốc được điều chỉnh lại nhằm phản ánh tốt hơn một xã hội đang thay đổi hay những giới hạn mà con người thực gặp phải khi diễn lại những thứ trước đây chỉ là hình vẽ trên giấy. Tuy vậy, những điều đó chẳng quan trọng là bao, bởi mục đích cuối cùng của Disney vẫn là làm sao để tái hiện lại một cách trung thực bản gốc, khiến người xem phải buột miệng hát theo và thầm thì những câu thoại nổi tiếng trong khi hãng phim thì thu về bộn tiền. Mang lại sự quen thuộc quan trọng hơn là tạo sự khác biệt!
Vấn đề là, có những bản phim làm lại thực sự hay bởi chúng mang đến cảm giác độc nhất. Cinderella (2015) là một trong những bộ phim đầu tiên ra mắt trong cuộc chạy đua để thích ứng với thời kỳ mới của Disney, và cũng là bộ phim lôi cuốn nhất. Đạo diễn Kenneth Branagh đã lược bỏ những khía cạnh nhạc kịch nhưng vẫn đảm bảo diễn tả được câu chuyện như bản gốc, kết hợp thêm bầu không khí trang trọng của một bữa tiệc trang phục đặc sắc, và Cinderella bản live-action trở thành một cú hit - nó hội tụ những tình huống hài hước dí dỏm, những khung hình mê hoặc, và sự xuất hiện dày đặc của Cate Blanchett. Một năm sau đó, Pete's Dragon cũng toả sáng rực rỡ với cốt truyện khá ít người biết đến - một câu chuyện độc đáo về một cậu bé bị thất lạc, được nuôi dưỡng bởi người bạn rồng của cậu - và mang trong mình phép màu từng giúp Disney xây dựng nên thương hiệu nhưng ngày nay hiếm khi thể hiện nữa.
Hiển nhiên, công thức thành công không phải lúc nào cũng áp dụng được - live-action Mộc Lan năm nay vừa muốn sự quen thuộc, lại vừa muốn trở nên độc đáo, để rồi chọn một hướng đi tự do nửa vời mà khi xem xong, bạn chỉ ước gì mọi thứ được thực hiện triệt để hơn chứ không chỉ dừng lại ở một bản làm lại trên trung bình. Mộc Lan cũng lược bỏ khía cạnh nhạc kịch như Cinderella, nhưng thất bại trong việc lấp khoảng trống để lại theo một cách khiến người xem thoả mãn nhất. Dẫu sao đi nữa, bản thân bộ phim ngay từ đầu đã là một sản phẩm ẩn chứa đầy những tính toán của các công ty phương Tây nhằm làm hài lòng thị trường Trung Quốc, nên khó có thể xem là thành công kể cả khi nó thực sự thành công!
Có lẽ Disney là một nạn nhân của chính sự thành công của mình. Rất khó khi đã từng làm ra những bộ phim được hàng triệu trẻ em yêu thích, rồi sau đó lại buộc người lớn - vốn là những đứa trẻ ngày xưa - xem lại chúng dưới một hình thức khác. Xét cho cùng, điều đó dường như cũng không quan trọng - Lion King và Beauty and the Beast đều thu về hơn 1 tỷ USD, mang lại cho công ty một khoản lợi nhuận khổng lồ dù có bị chỉ trích đến đâu chăng nữa. Chúng chẳng đâu vào đâu, rồi vẫn trở thành con gà đẻ trứng vàng cho Disney. Ở Hollywood, mọi lý lẽ của bạn đều trở nên vô nghĩa trước một bộ phim với doanh thu phòng vé tỷ đô!
Minh.T.T (Tham khảo;TheVerge)