Mr Bens
Intern Writer
Một nhóm nghiên cứu Trung Quốc đã công bố kết quả mô phỏng trên tạp chí khoa học uy tín, cho thấy lực lượng tên lửa PLA sử dụng sáu bãi phóng phân tán ở Tây Bắc, Đông và Trung Trung Quốc để phóng 24 tên lửa siêu thanh, nhằm tiêu diệt nhóm tác chiến tàu sân bay Ford của Mỹ ở Biển Đông.
Trong 20 lần mô phỏng, trung bình mỗi đợt hỏa lực đánh chìm 5,6 tàu chiến Mỹ, chỉ cần ba đợt là có thể vô hiệu hóa toàn bộ đội hình. Hai loại tên lửa siêu thanh được sử dụng: một loại có tầm bắn 2.000 km, tốc độ Mach 11, xác suất trúng đích 80%, loại còn lại có tầm bắn 4.000 km với xác suất trúng 90%. Mô phỏng này còn kết hợp chiến thuật mồi nhử, khiến hệ thống phòng thủ Mỹ giảm hiệu quả rõ rệt.
Năng lực chống hạm của Trung Quốc đã phát triển qua bốn cấp độ tầm bắn: 200 km, 600 km, 2.000 km và 3.300 km. Với tầm 3.300 km, tên lửa có thể vươn tới Nhật Bản, Guam, Đông Nam Á, Ấn Độ, thậm chí cả Vịnh Ba Tư và Eo biển Malacca.
Dòng tên lửa Đông Phong là nòng cốt. DF-21D, tên lửa đạn đạo chống hạm đầu tiên trên thế giới, có tầm 2.150 km và khả năng đổi quỹ đạo giai đoạn cuối, được Mỹ gọi là "sát thủ tàu sân bay". Phiên bản DF-26B hiện đại hơn có tầm hơn 5.000 km, tốc độ vượt Mach 18, bao phủ mục tiêu trong chuỗi đảo thứ hai. Mới nhất, DF-27 có tầm hơn 8.000 km, khả năng tàng hình và xuyên phá vượt trội.
Những tên lửa này được triển khai đồng bộ qua nhiều bãi phóng, phối hợp tấn công đa hướng, tạo đòn đánh bão hòa nhằm xuyên thủng phòng thủ tàu sân bay Mỹ.
Tập trận thực tế và đối đầu căng thẳng
Ngay sau khi công bố kết quả mô phỏng, tháng 6 năm 2025, Hải quân Trung Quốc đã tổ chức tập trận quy mô lớn tại Tây Thái Bình Dương. Hai tàu sân bay Liêu Ninh và Sơn Đông tiến qua Kênh Bashi và Eo biển Miyako, lần đầu tiên vượt chuỗi đảo thứ hai, áp sát Guam chỉ 600 km, buộc USS George Washington phải điều chỉnh chiến đấu.
Trong tập trận, tàu Liêu Ninh đạt 90 lần cất hạ cánh mỗi ngày, còn Sơn Đông đạt 570 lần trong chín ngày, bằng 80% tiêu chuẩn tác chiến Mỹ. Đội hình hộ tống gồm năm khu trục hạm Type 055 và tám khu trục hạm Type 052D, tổng trọng tải hơn 250.000 tấn với 896 đơn vị hỏa lực.
Tháng 8 năm 2025, Mỹ, Anh và Nhật tập hợp bốn tàu sân bay tại Biển Philippines, dự kiến mô phỏng tấn công phối hợp nhiều tầng. Tuy nhiên, tàu trinh sát điện tử 798 của Trung Quốc đã thu thập toàn bộ tín hiệu điện từ, từ liên lạc vô tuyến đến lệnh tác chiến, khiến Mỹ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan: dừng tập trận thì mất uy tín, tiếp tục thì để lộ bí mật.
Điều này cho thấy sự thay đổi căn bản trong cán cân sức mạnh hải quân. Khả năng phòng thủ của Mỹ vốn đã khó đối phó tên lửa của Houthi và Nga, nay càng khó hơn với Đông Phong tiên tiến. Trong khi đó, Hải quân Trung Quốc còn triển khai tàu trinh sát Type 815A, phối hợp cùng khu trục hạm Zibo và hộ tống hạm Yangzhou, tạo ưu thế đáng kể.
Mỹ buộc phải điều chỉnh chiến lược, coi tàu ngầm hạt nhân là lực lượng chủ lực tương lai và phân tán căn cứ để tránh nguy cơ từ tên lửa siêu thanh. Dù vậy, sự kết hợp giữa tàu sân bay hạng nhẹ của Anh, Nhật với máy bay F-35 vẫn gây tranh cãi, khi thiếu năng lực cảnh báo sớm và phòng thủ đầy đủ.
Đặc biệt, Nhật Bản đối mặt khó khăn lớn vì chỉ có F-2 với tầm bắn tên lửa ASM-3A 300 km, trong khi máy bay J-15, trực thăng Z-18 và hệ thống HQ-9B của Trung Quốc đủ khả năng phát hiện, đánh chặn.
Khi tàu sân bay Phúc Kiến (CVN 1945) hoạt động cùng chiến đấu cơ J-35, cán cân sức mạnh khu vực đang dịch chuyển rõ rệt. Trong khi đó, hệ thống chống UAV của USS Ford từng chật vật với máy bay không người lái giá rẻ ở Biển Đỏ, khó có thể chống đỡ tên lửa Đông Phong siêu thanh.
Việc Trung Quốc dễ dàng thu thập thông tin từ bốn tàu sân bay Mỹ, Anh, Nhật cho thấy bước ngoặt trong chiến lược hải quân hiện đại. Những tín hiệu điện từ này không chỉ là chiến thắng chiến thuật, mà còn phản ánh trật tự mới trên biển. (Sohu)

Trong 20 lần mô phỏng, trung bình mỗi đợt hỏa lực đánh chìm 5,6 tàu chiến Mỹ, chỉ cần ba đợt là có thể vô hiệu hóa toàn bộ đội hình. Hai loại tên lửa siêu thanh được sử dụng: một loại có tầm bắn 2.000 km, tốc độ Mach 11, xác suất trúng đích 80%, loại còn lại có tầm bắn 4.000 km với xác suất trúng 90%. Mô phỏng này còn kết hợp chiến thuật mồi nhử, khiến hệ thống phòng thủ Mỹ giảm hiệu quả rõ rệt.
Năng lực chống hạm của Trung Quốc đã phát triển qua bốn cấp độ tầm bắn: 200 km, 600 km, 2.000 km và 3.300 km. Với tầm 3.300 km, tên lửa có thể vươn tới Nhật Bản, Guam, Đông Nam Á, Ấn Độ, thậm chí cả Vịnh Ba Tư và Eo biển Malacca.
Dòng tên lửa Đông Phong là nòng cốt. DF-21D, tên lửa đạn đạo chống hạm đầu tiên trên thế giới, có tầm 2.150 km và khả năng đổi quỹ đạo giai đoạn cuối, được Mỹ gọi là "sát thủ tàu sân bay". Phiên bản DF-26B hiện đại hơn có tầm hơn 5.000 km, tốc độ vượt Mach 18, bao phủ mục tiêu trong chuỗi đảo thứ hai. Mới nhất, DF-27 có tầm hơn 8.000 km, khả năng tàng hình và xuyên phá vượt trội.

Những tên lửa này được triển khai đồng bộ qua nhiều bãi phóng, phối hợp tấn công đa hướng, tạo đòn đánh bão hòa nhằm xuyên thủng phòng thủ tàu sân bay Mỹ.
Tập trận thực tế và đối đầu căng thẳng
Ngay sau khi công bố kết quả mô phỏng, tháng 6 năm 2025, Hải quân Trung Quốc đã tổ chức tập trận quy mô lớn tại Tây Thái Bình Dương. Hai tàu sân bay Liêu Ninh và Sơn Đông tiến qua Kênh Bashi và Eo biển Miyako, lần đầu tiên vượt chuỗi đảo thứ hai, áp sát Guam chỉ 600 km, buộc USS George Washington phải điều chỉnh chiến đấu.

Trong tập trận, tàu Liêu Ninh đạt 90 lần cất hạ cánh mỗi ngày, còn Sơn Đông đạt 570 lần trong chín ngày, bằng 80% tiêu chuẩn tác chiến Mỹ. Đội hình hộ tống gồm năm khu trục hạm Type 055 và tám khu trục hạm Type 052D, tổng trọng tải hơn 250.000 tấn với 896 đơn vị hỏa lực.
Tháng 8 năm 2025, Mỹ, Anh và Nhật tập hợp bốn tàu sân bay tại Biển Philippines, dự kiến mô phỏng tấn công phối hợp nhiều tầng. Tuy nhiên, tàu trinh sát điện tử 798 của Trung Quốc đã thu thập toàn bộ tín hiệu điện từ, từ liên lạc vô tuyến đến lệnh tác chiến, khiến Mỹ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan: dừng tập trận thì mất uy tín, tiếp tục thì để lộ bí mật.

Điều này cho thấy sự thay đổi căn bản trong cán cân sức mạnh hải quân. Khả năng phòng thủ của Mỹ vốn đã khó đối phó tên lửa của Houthi và Nga, nay càng khó hơn với Đông Phong tiên tiến. Trong khi đó, Hải quân Trung Quốc còn triển khai tàu trinh sát Type 815A, phối hợp cùng khu trục hạm Zibo và hộ tống hạm Yangzhou, tạo ưu thế đáng kể.

Mỹ buộc phải điều chỉnh chiến lược, coi tàu ngầm hạt nhân là lực lượng chủ lực tương lai và phân tán căn cứ để tránh nguy cơ từ tên lửa siêu thanh. Dù vậy, sự kết hợp giữa tàu sân bay hạng nhẹ của Anh, Nhật với máy bay F-35 vẫn gây tranh cãi, khi thiếu năng lực cảnh báo sớm và phòng thủ đầy đủ.
Đặc biệt, Nhật Bản đối mặt khó khăn lớn vì chỉ có F-2 với tầm bắn tên lửa ASM-3A 300 km, trong khi máy bay J-15, trực thăng Z-18 và hệ thống HQ-9B của Trung Quốc đủ khả năng phát hiện, đánh chặn.

Khi tàu sân bay Phúc Kiến (CVN 1945) hoạt động cùng chiến đấu cơ J-35, cán cân sức mạnh khu vực đang dịch chuyển rõ rệt. Trong khi đó, hệ thống chống UAV của USS Ford từng chật vật với máy bay không người lái giá rẻ ở Biển Đỏ, khó có thể chống đỡ tên lửa Đông Phong siêu thanh.
Việc Trung Quốc dễ dàng thu thập thông tin từ bốn tàu sân bay Mỹ, Anh, Nhật cho thấy bước ngoặt trong chiến lược hải quân hiện đại. Những tín hiệu điện từ này không chỉ là chiến thắng chiến thuật, mà còn phản ánh trật tự mới trên biển. (Sohu)