Mr. Macho
Writer
Tào Tháo là một gian hùng nổi tiếng trong Tam Quốc diễn nghĩa. Dưới trướng ông ta có rất nhiều tướng tài giỏi, nhiều trận thắng và thực tế nước Nguỵ do ông ta dẫn đầu là hùng mạnh nhất.
Nói như vậy, không phải là Tào Tháo không có thất bại. Nhưng nói đến thất bại của Tào Tháo, người ta chỉ nghĩ đến trận Xích Bích nhưng không, đây chưa phải là thất bại lớn nhất của cuộc đời Tào Tháo.
Đúng vậy, không thể thống nhất được Trung Nguyên mới là thất bại lớn nhất của Tào Tháo. Dù Tào Tháo có nhiều chiến công và nắm giữ quyền lực lớn, ông vẫn chưa đạt được mục tiêu tối thượng là thống nhất toàn bộ Trung Quốc.
Mặc dù Tào Tháo kiểm soát phần lớn miền Bắc Trung Quốc, nhưng ông chưa bao giờ có thể hoàn toàn kiểm soát các vùng miền Nam và Tây Nam, nơi sức mạnh của Lưu Bị và Tôn Quyền mạnh và độc lập. Trận Xích Bích chỉ là một trong những trận đánh quan trọng làm tiêu cơ hội nhất Trung Quốc của Tào Tháo, nhưng thất bại lớn hơn là việc ông không thể xác định điểm và đưa ra các vùng còn lại dưới sự kiểm soát của mình.
Sau khi mất đi cơ hội lớn nhất tại Xích Bích, Tào Tháo phải chấp nhận một địa chỉ Tam Quốc phân tranh, trong đó quyền lực chia ba với ba thế lực chính là Tào Ngụy, Thục Hán, và Đông Ngô. Điều này không chỉ định giới hạn quyền lực của Tào Tháo mà còn kéo dài tình trạng chiến tranh phân tranh trong nhiều năm sau đó.
Tào Tháo qua đời vào năm 220 sau Công nguyên ở Lạc Dương, hưởng tuổi thọ 65 tuổi. Nguyên nhân cái chết của ông thường được cho là bệnh tật.
Có sách ghi trong những năm cuối đời, Tào Tháo bị hành hạ bởi nhiều chứng bệnh, đặc biệt là chứng đau đầu kinh niên, mà một số sử miêu tả là ông mắc bệnh u não hoặc căn bệnh thần kinh. Bệnh tình của ông ngày càng nặng nhưng dù đã tìm được nhiều cách chữa trị, kể cả mời các vị, tình trạng của ông không được cải thiện.
Cũng trong giai đoạn cuối đời, Tào Tháo trở nên rất đa nghi. Ông thường lo sợ bị sát hoặc phản bội, thậm chí còn không tin tưởng cả những người thân cận. Tính cách đa nghi này được cho là làm trầm trọng thêm tình trạng sức khỏe của ông, khiến ông không có sự yên bình về tinh thần.
Tào Tháo qua đời tại thành Lạc Dương, kinh đô lúc bấy giờ, vào năm 220. Trước khi mất, ông đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc truyền lại quyền lực. Con trai ông, Tào Phi, được giao trọng trách kế tục sự nghiệp và chỉ sau cái chết của cha, Tào Phi chính thức lấy ngôi vị, thành lập triều đại Tào Ngụy.
Trước khi mất, Tào Tháo đã sẵn sàng dò con cái và thuộc hạ về mai táng. Ông yêu cầu được chôn cất đơn giản, không xa hoa, vì muốn tránh tình trạng mộ phần của mình bị kẻ thù đào đào sau này. Tào Tháo mong muốn được nghỉ tại vùng đất quê nhà Nhà Thành, trong một lăng mộ không đánh dấu để tránh bị nguy rối sau khi mất.
Cái chết của Tào Tháo đánh dấu sự kết thúc một thời đại của một trong những người quyền lực nhất Tam Quốc. Dù ông mất đi, sự nghiệp và ảnh hưởng của ông tiếp tục qua triều đại Tào Ngụy do Tào Phi thành lập. Tuy nhiên, dù Tào Tháo là người có tầm nhìn lớn và khả năng quân sự tài ba, ông không bao giờ đạt được giấc mơ thống nhất Trung Quốc.
Cái chết của Tào Tháo là một chương đầy bi kịch trong lịch sử Tam Quốc, do nó kết thúc cuộc đời của một nhân vật đầy tham vọng và tài năng, nhưng lại luôn được phân phối bởi tính cách đa nghi và cuộc chiến không hồi kết vì quyền lực.
Nói như vậy, không phải là Tào Tháo không có thất bại. Nhưng nói đến thất bại của Tào Tháo, người ta chỉ nghĩ đến trận Xích Bích nhưng không, đây chưa phải là thất bại lớn nhất của cuộc đời Tào Tháo.
Đúng vậy, không thể thống nhất được Trung Nguyên mới là thất bại lớn nhất của Tào Tháo. Dù Tào Tháo có nhiều chiến công và nắm giữ quyền lực lớn, ông vẫn chưa đạt được mục tiêu tối thượng là thống nhất toàn bộ Trung Quốc.
Mặc dù Tào Tháo kiểm soát phần lớn miền Bắc Trung Quốc, nhưng ông chưa bao giờ có thể hoàn toàn kiểm soát các vùng miền Nam và Tây Nam, nơi sức mạnh của Lưu Bị và Tôn Quyền mạnh và độc lập. Trận Xích Bích chỉ là một trong những trận đánh quan trọng làm tiêu cơ hội nhất Trung Quốc của Tào Tháo, nhưng thất bại lớn hơn là việc ông không thể xác định điểm và đưa ra các vùng còn lại dưới sự kiểm soát của mình.
Sau khi mất đi cơ hội lớn nhất tại Xích Bích, Tào Tháo phải chấp nhận một địa chỉ Tam Quốc phân tranh, trong đó quyền lực chia ba với ba thế lực chính là Tào Ngụy, Thục Hán, và Đông Ngô. Điều này không chỉ định giới hạn quyền lực của Tào Tháo mà còn kéo dài tình trạng chiến tranh phân tranh trong nhiều năm sau đó.
Tào Tháo qua đời vào năm 220 sau Công nguyên ở Lạc Dương, hưởng tuổi thọ 65 tuổi. Nguyên nhân cái chết của ông thường được cho là bệnh tật.
Có sách ghi trong những năm cuối đời, Tào Tháo bị hành hạ bởi nhiều chứng bệnh, đặc biệt là chứng đau đầu kinh niên, mà một số sử miêu tả là ông mắc bệnh u não hoặc căn bệnh thần kinh. Bệnh tình của ông ngày càng nặng nhưng dù đã tìm được nhiều cách chữa trị, kể cả mời các vị, tình trạng của ông không được cải thiện.
Cũng trong giai đoạn cuối đời, Tào Tháo trở nên rất đa nghi. Ông thường lo sợ bị sát hoặc phản bội, thậm chí còn không tin tưởng cả những người thân cận. Tính cách đa nghi này được cho là làm trầm trọng thêm tình trạng sức khỏe của ông, khiến ông không có sự yên bình về tinh thần.
Tào Tháo qua đời tại thành Lạc Dương, kinh đô lúc bấy giờ, vào năm 220. Trước khi mất, ông đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc truyền lại quyền lực. Con trai ông, Tào Phi, được giao trọng trách kế tục sự nghiệp và chỉ sau cái chết của cha, Tào Phi chính thức lấy ngôi vị, thành lập triều đại Tào Ngụy.
Trước khi mất, Tào Tháo đã sẵn sàng dò con cái và thuộc hạ về mai táng. Ông yêu cầu được chôn cất đơn giản, không xa hoa, vì muốn tránh tình trạng mộ phần của mình bị kẻ thù đào đào sau này. Tào Tháo mong muốn được nghỉ tại vùng đất quê nhà Nhà Thành, trong một lăng mộ không đánh dấu để tránh bị nguy rối sau khi mất.
Cái chết của Tào Tháo đánh dấu sự kết thúc một thời đại của một trong những người quyền lực nhất Tam Quốc. Dù ông mất đi, sự nghiệp và ảnh hưởng của ông tiếp tục qua triều đại Tào Ngụy do Tào Phi thành lập. Tuy nhiên, dù Tào Tháo là người có tầm nhìn lớn và khả năng quân sự tài ba, ông không bao giờ đạt được giấc mơ thống nhất Trung Quốc.
Cái chết của Tào Tháo là một chương đầy bi kịch trong lịch sử Tam Quốc, do nó kết thúc cuộc đời của một nhân vật đầy tham vọng và tài năng, nhưng lại luôn được phân phối bởi tính cách đa nghi và cuộc chiến không hồi kết vì quyền lực.