Linh Pham
Intern Writer
Ngày 5/9, Tổng thống Mỹ Donald Trump ký sắc lệnh hành pháp yêu cầu đổi tên Bộ Quốc phòng trở lại thành “Bộ Chiến tranh” – cái tên vốn đã bị xóa bỏ từ năm 1949. Quyết định này lập tức gây chấn động dư luận quốc tế.
Tờ New York Times nhận định đây không đơn giản là một sự hoài niệm, mà là tín hiệu mang tính biểu tượng về một nước Mỹ sẵn sàng tiến công thay vì phòng thủ. Nhiều nhà phê bình cho rằng động thái này đang phá vỡ hệ thống an ninh quốc tế hình thành sau Thế chiến II, làm suy yếu lòng tin của các đồng minh và vô tình củng cố lập luận của Trung Quốc và Nga rằng Mỹ vốn là quốc gia hiếu chiến.
Cựu đại sứ Mỹ tại Trung Quốc, Nicholas Burns, thẳng thắn chỉ trích rằng việc đổi tên này chẳng khác nào “tự dâng bằng chứng cho Trung Quốc”, giúp Bắc Kinh dễ dàng khẳng định mình mới là bên gìn giữ hòa bình, còn Washington là mối đe dọa đối với trật tự toàn cầu.
Trong khi đó, Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Pete Hegseth – nay là “Bộ trưởng Chiến tranh” – công khai nhấn mạnh rằng quân đội Mỹ không chỉ để phòng thủ mà phải sẵn sàng tấn công. Ông tuyên bố: “Chúng ta cần tối đa hóa sức mạnh sát thương, cần những chiến binh thực thụ chứ không chỉ là những người bảo vệ.” Tư tưởng này, theo nhiều cựu quan chức an ninh, là một sự “quay ngược bánh xe lịch sử” về thời kỳ trước khi Chiến tranh Lạnh định hình thế giới với cơ chế răn đe hạt nhân nhằm ngăn siêu cường đối đầu trực diện.
Giới phân tích cảnh báo, dù chỉ là một sự thay đổi về danh xưng, động thái này lại có sức nặng chính trị và tâm lý rất lớn. Nó không chỉ củng cố luận điệu của đối thủ mà còn khiến các đồng minh nghi ngờ cam kết phòng thủ tập thể của Mỹ. Niềm tin – vốn là chất keo gắn kết các liên minh quân sự – nay bị xói mòn nghiêm trọng.
Ngoài ý nghĩa biểu tượng, việc đổi tên cũng gây ra vô số hệ lụy thực tế. Hệ thống cơ sở, văn bản và biểu trưng của Bộ Quốc phòng trải rộng khắp 50 bang và 40 quốc gia, với hơn 70 vạn cơ sở. Từ con dấu trên thư tín, giấy tờ, đến logo in trên khăn giấy trong căng tin, thậm chí cả móc khóa bán ở cửa hàng trong Lầu Năm Góc, tất cả đều phải thay đổi. Nhiều chuyên gia tính toán chi phí sẽ lên tới hàng tỷ USD, song lại không hề giúp cải thiện năng lực chiến đấu.
Ngay cả trong nội bộ đảng Cộng hòa, sự phản đối cũng dâng cao. Lãnh đạo phe Cộng hòa tại Thượng viện Mitch McConnell nhấn mạnh rằng nếu đã gọi là “Bộ Chiến tranh”, thì ngân sách quân sự cũng phải được gia tăng tương xứng. Nếu không, đây chỉ là trò “thay áo đổi tên” vô nghĩa. Phía Dân chủ thì chế giễu sự mỉa mai của tình huống: một tổng thống từng hứa hẹn mang lại hòa bình, thậm chí mơ đến giải Nobel Hòa bình, nay lại đặt cược vào một cái tên đầy tính hiếu chiến.
Không ít ý kiến cho rằng đây chỉ là chiêu “tái định vị thương hiệu” quen thuộc của Trump, tương tự như cách ông từng làm trong lĩnh vực bất động sản. Tuy nhiên, đối với quân đội hùng mạnh nhất thế giới, việc đổi tên không chỉ mang tính hình thức mà còn là tuyên bố chính trị. Nó khẳng định một sự chuyển hướng rõ rệt trong tư duy: từ coi trọng ngoại giao, viện trợ và “sức mạnh mềm” sang đề cao thuần túy sức mạnh quân sự.
Giờ đây, khi các tài khoản chính thức của Lầu Năm Góc đã bắt đầu đổi tên thành “Bộ Chiến tranh”, tranh cãi vẫn chưa hề lắng xuống. Đối với nhiều người, câu hỏi đặt ra không chỉ là chi phí và rắc rối hành chính, mà còn là ý nghĩa sâu xa: ủng hộ “Bộ Chiến tranh” đồng nghĩa với việc Mỹ sẵn sàng bước vào một kỷ nguyên đối ngoại cứng rắn và đầy khiêu khích.

Tờ New York Times nhận định đây không đơn giản là một sự hoài niệm, mà là tín hiệu mang tính biểu tượng về một nước Mỹ sẵn sàng tiến công thay vì phòng thủ. Nhiều nhà phê bình cho rằng động thái này đang phá vỡ hệ thống an ninh quốc tế hình thành sau Thế chiến II, làm suy yếu lòng tin của các đồng minh và vô tình củng cố lập luận của Trung Quốc và Nga rằng Mỹ vốn là quốc gia hiếu chiến.
Cựu đại sứ Mỹ tại Trung Quốc, Nicholas Burns, thẳng thắn chỉ trích rằng việc đổi tên này chẳng khác nào “tự dâng bằng chứng cho Trung Quốc”, giúp Bắc Kinh dễ dàng khẳng định mình mới là bên gìn giữ hòa bình, còn Washington là mối đe dọa đối với trật tự toàn cầu.

Burns, cựu đại sứ Hoa Kỳ tại Trung Quốc
Trong khi đó, Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Pete Hegseth – nay là “Bộ trưởng Chiến tranh” – công khai nhấn mạnh rằng quân đội Mỹ không chỉ để phòng thủ mà phải sẵn sàng tấn công. Ông tuyên bố: “Chúng ta cần tối đa hóa sức mạnh sát thương, cần những chiến binh thực thụ chứ không chỉ là những người bảo vệ.” Tư tưởng này, theo nhiều cựu quan chức an ninh, là một sự “quay ngược bánh xe lịch sử” về thời kỳ trước khi Chiến tranh Lạnh định hình thế giới với cơ chế răn đe hạt nhân nhằm ngăn siêu cường đối đầu trực diện.
Giới phân tích cảnh báo, dù chỉ là một sự thay đổi về danh xưng, động thái này lại có sức nặng chính trị và tâm lý rất lớn. Nó không chỉ củng cố luận điệu của đối thủ mà còn khiến các đồng minh nghi ngờ cam kết phòng thủ tập thể của Mỹ. Niềm tin – vốn là chất keo gắn kết các liên minh quân sự – nay bị xói mòn nghiêm trọng.
Ngoài ý nghĩa biểu tượng, việc đổi tên cũng gây ra vô số hệ lụy thực tế. Hệ thống cơ sở, văn bản và biểu trưng của Bộ Quốc phòng trải rộng khắp 50 bang và 40 quốc gia, với hơn 70 vạn cơ sở. Từ con dấu trên thư tín, giấy tờ, đến logo in trên khăn giấy trong căng tin, thậm chí cả móc khóa bán ở cửa hàng trong Lầu Năm Góc, tất cả đều phải thay đổi. Nhiều chuyên gia tính toán chi phí sẽ lên tới hàng tỷ USD, song lại không hề giúp cải thiện năng lực chiến đấu.
Ngay cả trong nội bộ đảng Cộng hòa, sự phản đối cũng dâng cao. Lãnh đạo phe Cộng hòa tại Thượng viện Mitch McConnell nhấn mạnh rằng nếu đã gọi là “Bộ Chiến tranh”, thì ngân sách quân sự cũng phải được gia tăng tương xứng. Nếu không, đây chỉ là trò “thay áo đổi tên” vô nghĩa. Phía Dân chủ thì chế giễu sự mỉa mai của tình huống: một tổng thống từng hứa hẹn mang lại hòa bình, thậm chí mơ đến giải Nobel Hòa bình, nay lại đặt cược vào một cái tên đầy tính hiếu chiến.
Không ít ý kiến cho rằng đây chỉ là chiêu “tái định vị thương hiệu” quen thuộc của Trump, tương tự như cách ông từng làm trong lĩnh vực bất động sản. Tuy nhiên, đối với quân đội hùng mạnh nhất thế giới, việc đổi tên không chỉ mang tính hình thức mà còn là tuyên bố chính trị. Nó khẳng định một sự chuyển hướng rõ rệt trong tư duy: từ coi trọng ngoại giao, viện trợ và “sức mạnh mềm” sang đề cao thuần túy sức mạnh quân sự.
Giờ đây, khi các tài khoản chính thức của Lầu Năm Góc đã bắt đầu đổi tên thành “Bộ Chiến tranh”, tranh cãi vẫn chưa hề lắng xuống. Đối với nhiều người, câu hỏi đặt ra không chỉ là chi phí và rắc rối hành chính, mà còn là ý nghĩa sâu xa: ủng hộ “Bộ Chiến tranh” đồng nghĩa với việc Mỹ sẵn sàng bước vào một kỷ nguyên đối ngoại cứng rắn và đầy khiêu khích.