From Beijing with Love
Cháu đã lớn thế này rồi à. Lại đây chú ôm cái coi.
Búa London là một chiếc búa được cho là có niên đại 115 triệu năm, được tìm thấy ở Texas, Hoa Kỳ vào năm 1936. Chiếc búa này đã trở thành chủ đề tranh luận sôi nổi trong nhiều thập kỷ qua bởi niên đại khó tin của nó, mâu thuẫn với giả thuyết về sự tiến hóa của con người.
Trong biên niên sử về những khám phá kỳ lạ, "Búa London" được coi là một trường hợp đặc biệt hấp dẫn, và nó đã gây ra tranh luận cũng như sự quan tâm trong nhiều thập kỷ. Vào tháng 6 năm 1936, Emma Zadie Hahn và chồng Max Edmond Hahn tình cờ phát hiện ra một hiện vật lỳ lạ khi họ đi dạo dọc Red Creek ở thị trấn London, Texas – một mảnh gỗ nhô ra từ thứ dường như là một khối đá lâu đời.
Và mọi chuyện được bắt đầu vào khoảng một thập kỷ sau, khi con trai của họ tỏ ra tò mò về hiện vật này sau đó quyết định mở tảng đá để khám phá xem có gì ở bên trong. Khi tảng đá được mở ra, bên trong là một chiếc búa - một chiếc búa có vẻ ngoài hiện đại không thể nhầm lẫn, điều này càng làm tăng thêm sự khác biệt cho khám phá này. Một mảnh của tảng đá vỡ vẫn còn nguyên vẹn, cho thấy một lớp vỏ nhuyễn thể chưa trải qua quá trình hóa thạch, được gắn một phần vào bên trong nó.
Nhưng làm thế nào một công cụ có vẻ hiện đại lại có thể được đặt trong bối cảnh địa chất có niên đại hàng triệu năm? Câu hỏi này đã thúc đẩy nhiều giả thuyết khác nhau, trong đó có một số đề xuất rằng chiếc búa là bằng chứng của các nền văn minh cổ đại tiên tiến hoặc thậm chí là du hành thời gian.
Carl Baugh, người đã mua hiện vật này vào khoảng năm 1983 và giới thiệu công khai nó với tên gọi "Hiện vật Luân Đôn" khi khai trương Bảo tàng Bằng chứng Sáng tạo của mình vào năm 1984. Baugh khẳng định rằng tảng đá xung quanh chiếc búa thuộc về kỷ Phấn trắng - điều này có nghĩa là bất cứ ai đánh rơi chiếc búa, được thiết kế theo phong cách thế kỷ 19, có lẽ đã đánh rơi nó khi đang chạy trốn khỏi một con T-Rex.
Ở những nơi khác, Baugh tuyên bố rằng tảng đá có từ thời Ordovician, điều đó có nghĩa là chiếc búa đã bị thất lạc vào thời điểm động vật thân mềm và động vật chân đốt thống trị các đại dương khoảng 450 triệu năm trước.
Dù sao đi nữa, Baugh coi đây là bằng chứng cho thấy thuyết tiến hóa là sai.
Nhiều nghiên cứu đã được thực hiện để xác định nguồn gốc và niên đại của chiếc búa London. Một số nghiên cứu cho thấy rằng chiếc búa có thể là một sản phẩm hiện đại được làm giả để đánh lừa mọi người. Các nghiên cứu khác cho thấy rằng chiếc búa có thể là một di vật cổ đại, nhưng niên đại của nó không chính xác như những gì đã được tuyên bố.
Năm 1997, nhà nghiên cứu Glen J. Kuban đã xuất bản một bài báo trên tạp chí Paleo, trong đó ông đưa ra một giải thích cho bí ẩn về chiếc búa London. Kuban cho rằng chiếc búa có thể đã được một người địa phương đánh rơi trong vài trăm năm qua. Sau đó, chiếc búa đã được bao bọc trong một khối đá vôi do các quá trình tự nhiên. Ông trích dẫn lời nhà nghiên cứu John Cole của NCSE, người đã chỉ ra rằng các khoáng chất hòa tan từ các tầng cổ có thể cứng lại xung quanh một món đồ hiện đại:
"Viên đá này là thật và nó trông rất ấn tượng đối với những người không quen với các quá trình địa chất. Làm thế nào một hiện vật hiện đại có thể bị mắc kẹt trong đá Ordovician? Câu trả lời là bản thân sự lắng đọng không phải là kỷ Ordovic. Khoáng chất trong dung dịch có thể cứng lại xung quanh một vật thể xâm nhập rơi vào vết nứt hoặc đơn giản bị bỏ lại trên mặt đất nếu đá mẹ (trong trường hợp này là Ordovician) hòa tan về mặt hóa học." (Cole, 1985).
>>> Không có điều hòa hay tủ lạnh, người xưa làm gì để "thoát nóng"?
Trong biên niên sử về những khám phá kỳ lạ, "Búa London" được coi là một trường hợp đặc biệt hấp dẫn, và nó đã gây ra tranh luận cũng như sự quan tâm trong nhiều thập kỷ. Vào tháng 6 năm 1936, Emma Zadie Hahn và chồng Max Edmond Hahn tình cờ phát hiện ra một hiện vật lỳ lạ khi họ đi dạo dọc Red Creek ở thị trấn London, Texas – một mảnh gỗ nhô ra từ thứ dường như là một khối đá lâu đời.
Và mọi chuyện được bắt đầu vào khoảng một thập kỷ sau, khi con trai của họ tỏ ra tò mò về hiện vật này sau đó quyết định mở tảng đá để khám phá xem có gì ở bên trong. Khi tảng đá được mở ra, bên trong là một chiếc búa - một chiếc búa có vẻ ngoài hiện đại không thể nhầm lẫn, điều này càng làm tăng thêm sự khác biệt cho khám phá này. Một mảnh của tảng đá vỡ vẫn còn nguyên vẹn, cho thấy một lớp vỏ nhuyễn thể chưa trải qua quá trình hóa thạch, được gắn một phần vào bên trong nó.
Carl Baugh, người đã mua hiện vật này vào khoảng năm 1983 và giới thiệu công khai nó với tên gọi "Hiện vật Luân Đôn" khi khai trương Bảo tàng Bằng chứng Sáng tạo của mình vào năm 1984. Baugh khẳng định rằng tảng đá xung quanh chiếc búa thuộc về kỷ Phấn trắng - điều này có nghĩa là bất cứ ai đánh rơi chiếc búa, được thiết kế theo phong cách thế kỷ 19, có lẽ đã đánh rơi nó khi đang chạy trốn khỏi một con T-Rex.
Ở những nơi khác, Baugh tuyên bố rằng tảng đá có từ thời Ordovician, điều đó có nghĩa là chiếc búa đã bị thất lạc vào thời điểm động vật thân mềm và động vật chân đốt thống trị các đại dương khoảng 450 triệu năm trước.
Dù sao đi nữa, Baugh coi đây là bằng chứng cho thấy thuyết tiến hóa là sai.
Năm 1997, nhà nghiên cứu Glen J. Kuban đã xuất bản một bài báo trên tạp chí Paleo, trong đó ông đưa ra một giải thích cho bí ẩn về chiếc búa London. Kuban cho rằng chiếc búa có thể đã được một người địa phương đánh rơi trong vài trăm năm qua. Sau đó, chiếc búa đã được bao bọc trong một khối đá vôi do các quá trình tự nhiên. Ông trích dẫn lời nhà nghiên cứu John Cole của NCSE, người đã chỉ ra rằng các khoáng chất hòa tan từ các tầng cổ có thể cứng lại xung quanh một món đồ hiện đại:
"Viên đá này là thật và nó trông rất ấn tượng đối với những người không quen với các quá trình địa chất. Làm thế nào một hiện vật hiện đại có thể bị mắc kẹt trong đá Ordovician? Câu trả lời là bản thân sự lắng đọng không phải là kỷ Ordovic. Khoáng chất trong dung dịch có thể cứng lại xung quanh một vật thể xâm nhập rơi vào vết nứt hoặc đơn giản bị bỏ lại trên mặt đất nếu đá mẹ (trong trường hợp này là Ordovician) hòa tan về mặt hóa học." (Cole, 1985).
>>> Không có điều hòa hay tủ lạnh, người xưa làm gì để "thoát nóng"?