The Kings
Moderator
Một bức tranh của Leonardo da Vinci được bán với giá 450,3 triệu đô la tại nhà đấu giá của Anh Christie's năm 2017, cho đến nay là một mức giá cao nhất cho bất kỳ tác phẩm nghệ thuật nào được bán đấu giá - cũng là một bảo chứng cho vị trí cao nhất mà nghệ sĩ người Ý vĩ đại nắm giữ trong tâm trí của chúng ta.
Ngày nay, thuật ngữ "thiên tài" được dùng để mô tả các ngôi sao nhạc pop, diễn viên hài nổi tiếng và thậm chí cả những cầu thủ bóng đá. Nhưng bất luận thế nào, họ đều không thể sánh với Leonardo da Vinci, một nhà bác học, họa sĩ từ cách đây hơn 500 năm. Từ những bức tranh mang tính biểu tượng - “Mona Lisa” và “Bữa tối cuối cùng” - đến các thiết kế cho máy bay và các nghiên cứu đột phá về quang học và phối cảnh, Leonardo đã kết hợp khoa học và nghệ thuật để tạo ra các tác phẩm để đời của nhân loại.
Nụ cười của nàng Mona Lisa là đỉnh cao của cuộc đời dành cho việc nghiên cứu nghệ thuật, khoa học, quang học và mọi lĩnh vực khả thi khác mà ông ấy có thể áp dụng sự tò mò, bao gồm cả việc hiểu vũ trụ và cách chúng ta hòa nhập với vũ trụ.
Leonardo đã dành nhiều trang trong một cuốn sổ để giải phẫu khuôn mặt người, tìm ra từng cơ và dây thần kinh tiếp xúc với môi. Trên một trong những trang đó, có một bản phác thảo mờ nhạt ở đầu phần đầu nụ cười của nàng Mona Lisa. Leonardo đã giữ bức tranh đó từ năm 1503 cho đến khi ông qua đời vào năm 1519, cố gắng hoàn thiện từng chi tiết, từng lớp một một cách chính xác của bức tranh. Trong thời gian đó, ông đã mổ xẻ mắt các tử thi để có thể hiểu rằng trung tâm của võng mạc nhìn thấy chi tiết, nhưng các cạnh nhìn thấy bóng và hình dạng tốt hơn. Nếu bạn nhìn thẳng vào nụ cười của nàng Mona Lisa, khóe môi hơi hướng xuống nhưng bóng tối và ánh sáng khiến nó có vẻ như đang quay lên trên. Khi bạn di chuyển mắt qua khuôn mặt của cô ấy, nụ cười vụt nở và tắt.
Ông mang theo cuốn sổ khi đi qua Florence hoặc Milan, luôn phác họa các biểu hiện và cảm xúc của mọi người, cố gắng liên hệ điều đó với cảm xúc bên trong mà họ đang có. Bạn thấy điều đó rõ ràng nhất trong “Bữa tối cuối cùng” The Last Supper.
Nhưng “Mona Lisa” mới là đỉnh cao vì những cảm xúc mà cô ấy thể hiện, giống như nụ cười của cô ấy, hơi khó nắm bắt. Mỗi khi bạn nhìn vào cô ấy, nó có vẻ hơi khác một chút. Không giống như những bức chân dung khác thời bấy giờ, đây không chỉ là một bức tranh khắc họa bề mặt phẳng. Nó cố gắng miêu tả những cảm xúc bên trong.
Một kiệt tác nổi tiếng nhất khác của ông là “Bữa tối cuối cùng”, mà bạn gọi là “bức tranh tường thuật có tính thuyết phục nhất trong lịch sử”. Đưa chúng ta vào bên trong sự sáng tạo của nó - và giải thích tại sao nó là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời như vậy.
Công tước xứ Milan đã yêu cầu ông vẽ trên tường phòng ăn của một tu viện. Không giống như các mô tả khác về “Bữa tối cuối cùng”, trong đó có hàng trăm bức vào thời điểm đó, Leonardo không chỉ ghi lại một khoảnh khắc. Ông ấy hiểu rằng không có cái gọi là thời gian bị ngắt kết nối. Ông viết rằng bất kỳ khoảnh khắc nào đều có những gì đến trước nó và sau khi nó thể hiện, bởi vì thời gian đang chuyển động.
Vì vậy, ông làm cho “The Last Supper” trở thành một câu chuyện đầy kịch tính. Khi bạn bước vào cửa, bạn nhìn thấy bàn tay của Chúa Giê-su, lúc đó đang giơ cánh tay lên, bạn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ngài. Chúa dường như đang nói, "Một trong các người sẽ phản bội ta". Khi mắt bạn di chuyển khắp bức tranh, bạn sẽ thấy âm thanh đó gần như gợn sóng ra bên ngoài khi từng nhóm sứ đồ phản ứng.
Những người gần Chúa nhất đã nói, "Có phải tôi không, thưa đức Ngài?" Những người ở xa hơn mới bắt đầu nghe thấy. Khi màn kịch lăn tăn từ trung tâm ra rìa, nó dường như dội ngược trở lại, khi Chúa Kitô với lấy bánh và rượu, khởi đầu của điều sẽ là thiết chế của Bí tích Thánh Thể.
Bất chấp những thành tựu này, vào thời của mình, Leonardo lại không nổi tiếng với tư cách là một họa sĩ, mà là một kiến trúc sư.
The Last Supper
Mặc dù đôi khi ông ước gì khác nhưng trước hết ông vẫn là một họa sĩ. Ông thích nghĩ mình là một kỹ sư và kiến trúc sư, điều mà ông cũng đã làm với niềm đam mê. Nhưng công việc đầu tiên của ông ấy là nhà sản xuất sân khấu.
Từ đó, ông học được cách thực hiện các thủ thuật với phối cảnh vì sân khấu trong nhà hát lùi nhanh hơn và có vẻ sâu hơn so với thực tế. Ngay cả một chiếc bàn trên sân khấu cũng sẽ được nghiêng một chút để khán giả có thể nhìn thấy nó, đó cũng là những gì chúng ta thấy trong “Bữa tối cuối cùng”. Tương tự như vậy, trên sân khấu, các cử chỉ sân khấu của các nhân vật sẽ được phóng đại, đó là những gì bạn cũng thấy trong “Bữa tối cuối cùng”.
Việc sản xuất sân khấu của ông đã đưa ông đến với các đạo cụ cơ khí, như máy bay và vít trực thăng, được thiết kế để đưa các thiên thần xuống từ xà nhà trong một số buổi biểu diễn. Leonardo sau đó đã làm mờ ranh giới giữa tưởng tượng và thực tế khi ông tiếp tục cố gắng tạo ra những cỗ máy bay thực sự là những kỳ công kỹ thuật! Vì vậy, những gì ông có được trong nhà hát, ông đã mang cả nghệ thuật và kỹ thuật thực tế của mình.
Còn cá nhân Leonardo, ông là người như thế nào? Ông là một người ăn chay và công khai là người đồng tính trong thời đại mà sodomy (những hành vi tính dục không tạo ra sự sinh sản) là một tội ác, và khá bảnh bao.
Một trong những sổ ghi chép của Leonardo da Vinci
Ông là người đồng tính, đứa con ngoài giá thú, thuận tay trái, hơi dị giáo, nhưng thật may Florence là một thành phố rất khoan dung trong những năm 1470. Leonardo đi quanh thị trấn với những bộ trang phục ngắn, màu tím và hồng khiến người dân Florence hơi ngạc nhiên, nhưng ông ấy lại rất nổi tiếng. Ông có một số lượng lớn bạn bè ở cả Florence và Milan. Ông ghi lại nhiều bữa ăn tối với những người bạn thân, họ là một nhóm đa dạng: nhà toán học, kiến trúc sư, nhà viết kịch, kỹ sư và nhà thơ. Sự đa dạng đó đã giúp hình thành nên ông ấy.
Cuối cùng, ông là một chàng trai rất đẹp trai. Nếu bạn nhìn vào “Vitruvian Man”, anh chàng khỏa thân đứng giữa hình tròn và hình vuông, đó phần lớn là chân dung tự họa của Leonardo với những lọn tóc bồng bềnh và thân hình cân đối.
Giữa Leonardo và Michelangelo – cũng là một danh họa khi đó – có mối thù ghét nổi tiếng.
Leonardo và Michelangelo rất khác nhau. Leonardo là người nổi tiếng, hòa đồng và thoải mái với nhiều lập dị, kể cả là người đồng tính. Michelangelo cũng là người đồng tính nhưng cảm nhận sâu sắc nỗi thống khổ và sự ngây ngất của thân phận mình. Ông ấy sống ẩn dật, không có bạn thân, mặc quần áo tối màu, vì vậy họ đối lập cực về ngoại hình, phong cách và tính cách.
Họ cũng rất khác nhau trong phong cách nghệ thuật. Michelangelo vẽ như thể ông là một nhà điêu khắc, sử dụng những đường nét rất sắc nét. Leonardo tin vào sfumato (một kỹ thuật vẽ tranh để làm mềm quá trình chuyển đổi giữa các màu sắc, bắt chước một khu vực nằm ngoài những gì mắt người đang tập trung vào hoặc mặt phẳng mất nét), sự làm mờ của các đường, bởi vì ông ấy cảm thấy đó là cách chúng ta thực sự nhìn thấy thực tế.
Những nhà cai trị của Florence khi đó đã tạo ra một cuộc thi vẽ để cả hai chiến đấu trong Hội trường Hội đồng thành phố. Vào thời điểm đó, sự cạnh tranh đã trở nên tồi tệ.
Bắt đầu của sự việc này là khi Leonardo bỏ phiếu để bức tượng David của Michelangelo được giấu đi trong một khu giải trí nào đó thay vì đặt ở giữa quảng trường. Michelangelo đã công khai thô lỗ với Leonardo vì điều này. Để giải quyết bung xung này, những nhà cai trị của Florence đã cho họ đọ sức với nhau bằng trận thi vẽ.
Cuối cùng cả hai đều nao núng, bỏ cuộc trước khi hoàn thành bức tranh. Sau đó, Leonardo chuyển trở lại Milan và Michelangelo chuyển đến Rome để làm việc trên Nhà nguyện Sistine.
Leonardo không bao giờ ký vào tranh của mình, điều này đôi khi gây ra sự nhầm lẫn. Chẳng hạn câu chuyện về “La Bella Principessa” - và cuộc điều tra kiểu Sherlock Holmes để xác định tính xác thực của nó.
“La Bella Principessa” là một bức vẽ bằng phấn đã được bán đấu giá cách đây vài thập kỷ. Nó chưa bao giờ được cho là của Leonardo, và được bán rất rẻ vì họ cho rằng nó là bản sao chép người Đức copy của họa sĩ người Florentine.
Nhưng một nhà sưu tập nghệ thuật đã tin chắc rằng đó là một tác phẩm của Leonardo đích thực. Ông ấy đã mua và mang nó đi khắp thế giới đến các chuyên gia để xác định xem nó có thực sự là của Leonardo hay không. Nó đã được xác nhận khá nhiều khi họ tìm thấy dấu vân tay vì Leonardo thường dùng ngón tay cái làm mờ tác phẩm của mình.
Sau đó, hóa ra người đàn ông xác nhận bức tranh của Leonardo này lại bị cho là hơi không đáng tin cậy và có lẽ còn gian dối nên yêu cầu đã được rút lại. Cuối cùng, với sự giúp đỡ của Martin Kemp, học giả vĩ đại về Leonardo của Oxford, họ phát hiện ra rằng đó là một bức vẽ do Leonardo thực hiện, là phần đầu của cuốn sách trong một thư viện ở Ba Lan, nơi ai đó đã cắt nó ra.
Gần đây hơn, chúng ta có câu chuyện về Salvator Mundi, một bức tranh tuyệt đẹp được bán vào ngày 15/11/2017 tại nhà đấu giá Christies. Trong một thời gian dài, nhiều người cũng nghĩ rằng đây là một bản sao nhưng trong mười năm qua, nó đã được chứng thực. Nó đã được bán cách đây một thập kỷ với giá khoảng 100 đô la. Vào tháng 11/2017, nó được đấu giá hơn 450 triệu đô la.
Đây sẽ là một sự kiện lớn vì đây là bức tranh Leonardo duy nhất trong tay tư nhân. Có lẽ sẽ không ai có thể mua lại một bức tranh của Leonardo.
Leonardo là một đứa trẻ tự lực cánh sinh. Cậu bé ấy không đến trường vì sinh ra ngoài giá thú và trong số những thứ cậu yêu thích là dòng chảy của những con suối đổ vào sông Arno. Cậu đã nghiên cứu những thứ đó, và từ thời thơ ấu cho đến lúc lâm chung, ông vẫn vẽ các dạng xoắn ốc và cố gắng tìm ra phép toán đằng sau chúng.
Điều đó chuyển cả thành khoa học và nghệ thuật của ông. Ông thích cách các luồng không khí hình thành những tia nhỏ khi chúng lướt qua cánh cong của những con chim và nhận ra rằng chúng giúp giữ cho con chim bay cao, điều mà chúng ta ngày nay đã biết về máy bay.
Trong bất kỳ tác phẩm kiệt tác nào của ông, bao gồm cả “Mona Lisa”, bạn sẽ thấy một dòng sông uốn lượn, như thể nó kết nối với huyết quản của người trong bức chân dung, giống như sự kết nối giữa con người với trái đất.
Trong các cuốn sổ tay của ông, chúng ta thấy những câu hỏi như mô tả cái lưỡi của chim gõ kiến. Tại sao mọi người ngáp? Tại sao bầu trời màu xanh? Ông say mê tò mò về hiện tượng hàng ngày mà hầu hết chúng ta đều cho đó là lẽ tự nhiên, hoặc khi đột ngột nhìn lại nó lại thấy lo lắng vì không hiểu điều gì đang xảy ra.
Tò mò về mọi thứ và tò mò không đơn giản chỉ vì thấy điều lạ, mà vì nó hữu ích, là đặc điểm nổi bật của Leonardo. Đó là cách ông thúc đẩy bản thân và tự dạy mình trở thành một thiên tài. Chúng ta sẽ không bao giờ bắt chước khả năng toán học của Einstein. Nhưng tất cả chúng ta đều có thể cố gắng học hỏi và sao chép sự tò mò của Leonardo, tất nhiên không thể trở thành thiên tài như ông nhưng để mở mang kiến thức, giúp cho cuộc sống dễ dàng hơn rất nhiều.
Nụ cười của nàng Mona Lisa là đỉnh cao của cuộc đời dành cho việc nghiên cứu nghệ thuật, khoa học, quang học và mọi lĩnh vực khả thi khác mà ông ấy có thể áp dụng sự tò mò, bao gồm cả việc hiểu vũ trụ và cách chúng ta hòa nhập với vũ trụ.
Leonardo đã dành nhiều trang trong một cuốn sổ để giải phẫu khuôn mặt người, tìm ra từng cơ và dây thần kinh tiếp xúc với môi. Trên một trong những trang đó, có một bản phác thảo mờ nhạt ở đầu phần đầu nụ cười của nàng Mona Lisa. Leonardo đã giữ bức tranh đó từ năm 1503 cho đến khi ông qua đời vào năm 1519, cố gắng hoàn thiện từng chi tiết, từng lớp một một cách chính xác của bức tranh. Trong thời gian đó, ông đã mổ xẻ mắt các tử thi để có thể hiểu rằng trung tâm của võng mạc nhìn thấy chi tiết, nhưng các cạnh nhìn thấy bóng và hình dạng tốt hơn. Nếu bạn nhìn thẳng vào nụ cười của nàng Mona Lisa, khóe môi hơi hướng xuống nhưng bóng tối và ánh sáng khiến nó có vẻ như đang quay lên trên. Khi bạn di chuyển mắt qua khuôn mặt của cô ấy, nụ cười vụt nở và tắt.
Nhưng “Mona Lisa” mới là đỉnh cao vì những cảm xúc mà cô ấy thể hiện, giống như nụ cười của cô ấy, hơi khó nắm bắt. Mỗi khi bạn nhìn vào cô ấy, nó có vẻ hơi khác một chút. Không giống như những bức chân dung khác thời bấy giờ, đây không chỉ là một bức tranh khắc họa bề mặt phẳng. Nó cố gắng miêu tả những cảm xúc bên trong.
Một kiệt tác nổi tiếng nhất khác của ông là “Bữa tối cuối cùng”, mà bạn gọi là “bức tranh tường thuật có tính thuyết phục nhất trong lịch sử”. Đưa chúng ta vào bên trong sự sáng tạo của nó - và giải thích tại sao nó là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời như vậy.
Công tước xứ Milan đã yêu cầu ông vẽ trên tường phòng ăn của một tu viện. Không giống như các mô tả khác về “Bữa tối cuối cùng”, trong đó có hàng trăm bức vào thời điểm đó, Leonardo không chỉ ghi lại một khoảnh khắc. Ông ấy hiểu rằng không có cái gọi là thời gian bị ngắt kết nối. Ông viết rằng bất kỳ khoảnh khắc nào đều có những gì đến trước nó và sau khi nó thể hiện, bởi vì thời gian đang chuyển động.
Vì vậy, ông làm cho “The Last Supper” trở thành một câu chuyện đầy kịch tính. Khi bạn bước vào cửa, bạn nhìn thấy bàn tay của Chúa Giê-su, lúc đó đang giơ cánh tay lên, bạn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ngài. Chúa dường như đang nói, "Một trong các người sẽ phản bội ta". Khi mắt bạn di chuyển khắp bức tranh, bạn sẽ thấy âm thanh đó gần như gợn sóng ra bên ngoài khi từng nhóm sứ đồ phản ứng.
Những người gần Chúa nhất đã nói, "Có phải tôi không, thưa đức Ngài?" Những người ở xa hơn mới bắt đầu nghe thấy. Khi màn kịch lăn tăn từ trung tâm ra rìa, nó dường như dội ngược trở lại, khi Chúa Kitô với lấy bánh và rượu, khởi đầu của điều sẽ là thiết chế của Bí tích Thánh Thể.
Bất chấp những thành tựu này, vào thời của mình, Leonardo lại không nổi tiếng với tư cách là một họa sĩ, mà là một kiến trúc sư.
Mặc dù đôi khi ông ước gì khác nhưng trước hết ông vẫn là một họa sĩ. Ông thích nghĩ mình là một kỹ sư và kiến trúc sư, điều mà ông cũng đã làm với niềm đam mê. Nhưng công việc đầu tiên của ông ấy là nhà sản xuất sân khấu.
Từ đó, ông học được cách thực hiện các thủ thuật với phối cảnh vì sân khấu trong nhà hát lùi nhanh hơn và có vẻ sâu hơn so với thực tế. Ngay cả một chiếc bàn trên sân khấu cũng sẽ được nghiêng một chút để khán giả có thể nhìn thấy nó, đó cũng là những gì chúng ta thấy trong “Bữa tối cuối cùng”. Tương tự như vậy, trên sân khấu, các cử chỉ sân khấu của các nhân vật sẽ được phóng đại, đó là những gì bạn cũng thấy trong “Bữa tối cuối cùng”.
Việc sản xuất sân khấu của ông đã đưa ông đến với các đạo cụ cơ khí, như máy bay và vít trực thăng, được thiết kế để đưa các thiên thần xuống từ xà nhà trong một số buổi biểu diễn. Leonardo sau đó đã làm mờ ranh giới giữa tưởng tượng và thực tế khi ông tiếp tục cố gắng tạo ra những cỗ máy bay thực sự là những kỳ công kỹ thuật! Vì vậy, những gì ông có được trong nhà hát, ông đã mang cả nghệ thuật và kỹ thuật thực tế của mình.
Còn cá nhân Leonardo, ông là người như thế nào? Ông là một người ăn chay và công khai là người đồng tính trong thời đại mà sodomy (những hành vi tính dục không tạo ra sự sinh sản) là một tội ác, và khá bảnh bao.
Ông là người đồng tính, đứa con ngoài giá thú, thuận tay trái, hơi dị giáo, nhưng thật may Florence là một thành phố rất khoan dung trong những năm 1470. Leonardo đi quanh thị trấn với những bộ trang phục ngắn, màu tím và hồng khiến người dân Florence hơi ngạc nhiên, nhưng ông ấy lại rất nổi tiếng. Ông có một số lượng lớn bạn bè ở cả Florence và Milan. Ông ghi lại nhiều bữa ăn tối với những người bạn thân, họ là một nhóm đa dạng: nhà toán học, kiến trúc sư, nhà viết kịch, kỹ sư và nhà thơ. Sự đa dạng đó đã giúp hình thành nên ông ấy.
Cuối cùng, ông là một chàng trai rất đẹp trai. Nếu bạn nhìn vào “Vitruvian Man”, anh chàng khỏa thân đứng giữa hình tròn và hình vuông, đó phần lớn là chân dung tự họa của Leonardo với những lọn tóc bồng bềnh và thân hình cân đối.
Leonardo và Michelangelo rất khác nhau. Leonardo là người nổi tiếng, hòa đồng và thoải mái với nhiều lập dị, kể cả là người đồng tính. Michelangelo cũng là người đồng tính nhưng cảm nhận sâu sắc nỗi thống khổ và sự ngây ngất của thân phận mình. Ông ấy sống ẩn dật, không có bạn thân, mặc quần áo tối màu, vì vậy họ đối lập cực về ngoại hình, phong cách và tính cách.
Họ cũng rất khác nhau trong phong cách nghệ thuật. Michelangelo vẽ như thể ông là một nhà điêu khắc, sử dụng những đường nét rất sắc nét. Leonardo tin vào sfumato (một kỹ thuật vẽ tranh để làm mềm quá trình chuyển đổi giữa các màu sắc, bắt chước một khu vực nằm ngoài những gì mắt người đang tập trung vào hoặc mặt phẳng mất nét), sự làm mờ của các đường, bởi vì ông ấy cảm thấy đó là cách chúng ta thực sự nhìn thấy thực tế.
Những nhà cai trị của Florence khi đó đã tạo ra một cuộc thi vẽ để cả hai chiến đấu trong Hội trường Hội đồng thành phố. Vào thời điểm đó, sự cạnh tranh đã trở nên tồi tệ.
Bắt đầu của sự việc này là khi Leonardo bỏ phiếu để bức tượng David của Michelangelo được giấu đi trong một khu giải trí nào đó thay vì đặt ở giữa quảng trường. Michelangelo đã công khai thô lỗ với Leonardo vì điều này. Để giải quyết bung xung này, những nhà cai trị của Florence đã cho họ đọ sức với nhau bằng trận thi vẽ.
Cuối cùng cả hai đều nao núng, bỏ cuộc trước khi hoàn thành bức tranh. Sau đó, Leonardo chuyển trở lại Milan và Michelangelo chuyển đến Rome để làm việc trên Nhà nguyện Sistine.
Leonardo không bao giờ ký vào tranh của mình, điều này đôi khi gây ra sự nhầm lẫn. Chẳng hạn câu chuyện về “La Bella Principessa” - và cuộc điều tra kiểu Sherlock Holmes để xác định tính xác thực của nó.
“La Bella Principessa” là một bức vẽ bằng phấn đã được bán đấu giá cách đây vài thập kỷ. Nó chưa bao giờ được cho là của Leonardo, và được bán rất rẻ vì họ cho rằng nó là bản sao chép người Đức copy của họa sĩ người Florentine.
Nhưng một nhà sưu tập nghệ thuật đã tin chắc rằng đó là một tác phẩm của Leonardo đích thực. Ông ấy đã mua và mang nó đi khắp thế giới đến các chuyên gia để xác định xem nó có thực sự là của Leonardo hay không. Nó đã được xác nhận khá nhiều khi họ tìm thấy dấu vân tay vì Leonardo thường dùng ngón tay cái làm mờ tác phẩm của mình.
Sau đó, hóa ra người đàn ông xác nhận bức tranh của Leonardo này lại bị cho là hơi không đáng tin cậy và có lẽ còn gian dối nên yêu cầu đã được rút lại. Cuối cùng, với sự giúp đỡ của Martin Kemp, học giả vĩ đại về Leonardo của Oxford, họ phát hiện ra rằng đó là một bức vẽ do Leonardo thực hiện, là phần đầu của cuốn sách trong một thư viện ở Ba Lan, nơi ai đó đã cắt nó ra.
Gần đây hơn, chúng ta có câu chuyện về Salvator Mundi, một bức tranh tuyệt đẹp được bán vào ngày 15/11/2017 tại nhà đấu giá Christies. Trong một thời gian dài, nhiều người cũng nghĩ rằng đây là một bản sao nhưng trong mười năm qua, nó đã được chứng thực. Nó đã được bán cách đây một thập kỷ với giá khoảng 100 đô la. Vào tháng 11/2017, nó được đấu giá hơn 450 triệu đô la.
Đây sẽ là một sự kiện lớn vì đây là bức tranh Leonardo duy nhất trong tay tư nhân. Có lẽ sẽ không ai có thể mua lại một bức tranh của Leonardo.
Leonardo là một đứa trẻ tự lực cánh sinh. Cậu bé ấy không đến trường vì sinh ra ngoài giá thú và trong số những thứ cậu yêu thích là dòng chảy của những con suối đổ vào sông Arno. Cậu đã nghiên cứu những thứ đó, và từ thời thơ ấu cho đến lúc lâm chung, ông vẫn vẽ các dạng xoắn ốc và cố gắng tìm ra phép toán đằng sau chúng.
Điều đó chuyển cả thành khoa học và nghệ thuật của ông. Ông thích cách các luồng không khí hình thành những tia nhỏ khi chúng lướt qua cánh cong của những con chim và nhận ra rằng chúng giúp giữ cho con chim bay cao, điều mà chúng ta ngày nay đã biết về máy bay.
Trong bất kỳ tác phẩm kiệt tác nào của ông, bao gồm cả “Mona Lisa”, bạn sẽ thấy một dòng sông uốn lượn, như thể nó kết nối với huyết quản của người trong bức chân dung, giống như sự kết nối giữa con người với trái đất.
Trong các cuốn sổ tay của ông, chúng ta thấy những câu hỏi như mô tả cái lưỡi của chim gõ kiến. Tại sao mọi người ngáp? Tại sao bầu trời màu xanh? Ông say mê tò mò về hiện tượng hàng ngày mà hầu hết chúng ta đều cho đó là lẽ tự nhiên, hoặc khi đột ngột nhìn lại nó lại thấy lo lắng vì không hiểu điều gì đang xảy ra.
Tò mò về mọi thứ và tò mò không đơn giản chỉ vì thấy điều lạ, mà vì nó hữu ích, là đặc điểm nổi bật của Leonardo. Đó là cách ông thúc đẩy bản thân và tự dạy mình trở thành một thiên tài. Chúng ta sẽ không bao giờ bắt chước khả năng toán học của Einstein. Nhưng tất cả chúng ta đều có thể cố gắng học hỏi và sao chép sự tò mò của Leonardo, tất nhiên không thể trở thành thiên tài như ông nhưng để mở mang kiến thức, giúp cho cuộc sống dễ dàng hơn rất nhiều.