Huyền Trang
Writer
Võ Tắc Thiên là nữ hoàng kiệt xuất của lịch sử Trung Hoa, bà không chỉ khiến người đời khâm phục bởi tài năng trị quốc, mà còn khơi dậy vô vàn tò mò về thế giới tình cảm đầy bí ẩn của bà. Trong cuộc đời sóng gió ấy, ai mới là người thực sự chạm đến trái tim bà?
Bước vào cung cấm, Võ Tắc Thiên trở thành tài nhân của Đường Thái Tông Lý Thế Dân, đây là một vị vua anh minh mà bà từng ngưỡng mộ. Nhưng trong hậu cung ngập tràn mỹ nữ, bà chỉ là một phi tần nhỏ bé. Khoảng cách tuổi tác và tính cách trái ngược khiến tình cảm giữa họ không thể đơm hoa. Với Lý Thế Dân, bà không phải ái phi được sủng ái, mà chỉ là một nữ nhân phải đấu tranh để tồn tại giữa chốn hoàng cung đầy mưu toan.
Mọi thứ thay đổi khi bà trở thành hoàng hậu của Đường Cao Tông Lý Trị. Bên người chồng nhu nhược này, Võ Tắc Thiên từng bước nắm quyền, cùng ông vượt qua bao biến cố chính trị. Dù tình cảm giữa họ sâu đậm, mối quan hệ ấy dường như bị chi phối bởi quyền lực hơn là tình yêu đích thực. Đến cuối đời, bà sùng ái anh em họ Trương – Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông – những kẻ nhờ nhan sắc và sự khéo léo mà được yêu chiều. Nhưng đây chỉ là thú vui tuổi già, là sự thỏa mãn dục vọng, chứ không phải tình yêu từ sâu thẳm tâm hồn.
Trong số những bóng hình lướt qua cuộc đời bà, chỉ có một người khiến Võ Tắc Thiên thực sự kính trọng, tin cậy và dành tình cảm chân thành nhất đó là danh thần Địch Nhân Kiệt. Ông là vị quan thanh liêm, trí tuệ sắc sảo, nổi tiếng với lòng trung nghĩa và sự chính trực. Dưới triều bà, Địch Nhân Kiệt đảm nhận trọng trách lớn, góp phần giữ vững giang san giữa thời buổi rối ren. Điều đáng quý là ông không xu nịnh, không khuất phục trước quyền uy, luôn thẳng thắn can gián khi cần thiết.
Võ Tắc Thiên kính nể gọi ông là “quốc lão”, một danh xưng hiếm có thể hiện sự tôn vinh tuyệt đối. Trên triều đình, bà luôn lắng nghe ông, thậm chí thay đổi quyết định nhờ những lời khuyên chân thành. Hơn cả một trung thần, Địch Nhân Kiệt còn là điểm tựa tinh thần của bà.
Trước ông, nữ hoàng quyền lực ấy có thể gỡ bỏ lớp vỏ kiêu ngạo, sẻ chia nỗi lòng và tìm thấy sự an ủi. Chỉ ông, với sự trung thành và sáng suốt, mới đủ sức dẫn dắt bà vượt qua những giây phút chênh vênh.
Khi Địch Nhân Kiệt qua đời, Võ Tắc Thiên đau đớn khôn nguôi, bật khóc thốt lên: “Triều đình giờ đây thật trống vắng!” Lời than ấy không chỉ là niềm tiếc thương một bề tôi, mà còn là nỗi mất mát sâu sắc trong tâm hồn bà. Mối quan hệ giữa họ không phải tình yêu đôi lứa, mà là một thứ tình cảm hiếm có: sự tri âm, thấu hiểu và kính trọng tuyệt vời. Giữa thời đại quyền lực ngự trị, Địch Nhân Kiệt dám nói thật, không vì nịnh bợ mà để giúp bà trở thành minh quân. Và chính điều đó đã chạm đến trái tim Võ Tắc Thiên.
Có lẽ, trong cuộc đời đầy vinh quang và cô độc, Địch Nhân Kiệt không chỉ là trung thần kiệt xuất, mà còn là người bà trân quý nhất – một bóng hình vượt xa mọi định nghĩa thông thường về tình yêu.
#võtắcthiên

Bước vào cung cấm, Võ Tắc Thiên trở thành tài nhân của Đường Thái Tông Lý Thế Dân, đây là một vị vua anh minh mà bà từng ngưỡng mộ. Nhưng trong hậu cung ngập tràn mỹ nữ, bà chỉ là một phi tần nhỏ bé. Khoảng cách tuổi tác và tính cách trái ngược khiến tình cảm giữa họ không thể đơm hoa. Với Lý Thế Dân, bà không phải ái phi được sủng ái, mà chỉ là một nữ nhân phải đấu tranh để tồn tại giữa chốn hoàng cung đầy mưu toan.
Mọi thứ thay đổi khi bà trở thành hoàng hậu của Đường Cao Tông Lý Trị. Bên người chồng nhu nhược này, Võ Tắc Thiên từng bước nắm quyền, cùng ông vượt qua bao biến cố chính trị. Dù tình cảm giữa họ sâu đậm, mối quan hệ ấy dường như bị chi phối bởi quyền lực hơn là tình yêu đích thực. Đến cuối đời, bà sùng ái anh em họ Trương – Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông – những kẻ nhờ nhan sắc và sự khéo léo mà được yêu chiều. Nhưng đây chỉ là thú vui tuổi già, là sự thỏa mãn dục vọng, chứ không phải tình yêu từ sâu thẳm tâm hồn.
Trong số những bóng hình lướt qua cuộc đời bà, chỉ có một người khiến Võ Tắc Thiên thực sự kính trọng, tin cậy và dành tình cảm chân thành nhất đó là danh thần Địch Nhân Kiệt. Ông là vị quan thanh liêm, trí tuệ sắc sảo, nổi tiếng với lòng trung nghĩa và sự chính trực. Dưới triều bà, Địch Nhân Kiệt đảm nhận trọng trách lớn, góp phần giữ vững giang san giữa thời buổi rối ren. Điều đáng quý là ông không xu nịnh, không khuất phục trước quyền uy, luôn thẳng thắn can gián khi cần thiết.
Võ Tắc Thiên kính nể gọi ông là “quốc lão”, một danh xưng hiếm có thể hiện sự tôn vinh tuyệt đối. Trên triều đình, bà luôn lắng nghe ông, thậm chí thay đổi quyết định nhờ những lời khuyên chân thành. Hơn cả một trung thần, Địch Nhân Kiệt còn là điểm tựa tinh thần của bà.
Trước ông, nữ hoàng quyền lực ấy có thể gỡ bỏ lớp vỏ kiêu ngạo, sẻ chia nỗi lòng và tìm thấy sự an ủi. Chỉ ông, với sự trung thành và sáng suốt, mới đủ sức dẫn dắt bà vượt qua những giây phút chênh vênh.
Khi Địch Nhân Kiệt qua đời, Võ Tắc Thiên đau đớn khôn nguôi, bật khóc thốt lên: “Triều đình giờ đây thật trống vắng!” Lời than ấy không chỉ là niềm tiếc thương một bề tôi, mà còn là nỗi mất mát sâu sắc trong tâm hồn bà. Mối quan hệ giữa họ không phải tình yêu đôi lứa, mà là một thứ tình cảm hiếm có: sự tri âm, thấu hiểu và kính trọng tuyệt vời. Giữa thời đại quyền lực ngự trị, Địch Nhân Kiệt dám nói thật, không vì nịnh bợ mà để giúp bà trở thành minh quân. Và chính điều đó đã chạm đến trái tim Võ Tắc Thiên.
Có lẽ, trong cuộc đời đầy vinh quang và cô độc, Địch Nhân Kiệt không chỉ là trung thần kiệt xuất, mà còn là người bà trân quý nhất – một bóng hình vượt xa mọi định nghĩa thông thường về tình yêu.
#võtắcthiên