Lưu Bị nói dối hắn, Gia Cát Lượng lừa gạt hắn, Quan Vũ xem thường hắn, nhưng hắn là người có năng lực nhất trong Tam Quốc

Lỗ Túc. Bên cạnh hào quang chói lòa của Gia Cát Lượng chính là một Lỗ Túc thật thà, năm lần bảy lượt bị Khổng Minh xỏ mũi, khiến Đông Ngô thường chịu thiệt thòi.
Lỗ Túc ***** Kính, là mưu sĩ nổi tiếng thời Tam Quốc của Tôn Quyền qua các sự kiện bị Khổng Minh gạt “cho mượn Kinh Châu”, được Quan Vũ “mượn” làm lá chắn trong sự kiện “đơn đao phó hội”. Nói không ngoa, Lỗ Túc chính là người tô điểm cho tài trí, can đảm của Khổng Minh và Quan Vũ. Thế nhưng ông vẫn là người thay thế Chu Du trở thành một trong 4 Đại Đô Đốc nổi tiếng dưới thời Tôn Quyền. Vì sao lại như vậy? Đáp án dần được hé lộ qua bộ chính sử Tam Quốc Chí.
Lưu Bị nói dối hắn, Gia Cát Lượng lừa gạt hắn, Quan Vũ xem thường hắn, nhưng hắn là người có năng lực nhất trong Tam Quốc
Nhưng có một điều lạ là, tại sao một người thật thà như Lỗ Túc lại được Tôn Quyền tin dùng như vậy? Đến nỗi Túc có thể mấy lần liên tiếp đại biểu Đông Ngô rước phần “thiệt thòi” về cho Tôn gia mà Quyền vẫn không giận? Đến nỗi Chu Du tài trí hỏa thiêu Xích Bích vẫn một mực tiến cử Lỗ Túc “gặp việc không cẩu thả, có thể thay tôi”?
Nếu nói Tôn Quyền cần một người ủng hộ mình thì đám võ tướng Trình Phổ, Lã Mông, Cam Ninh không phải luôn ủng hộ Quyền sao? Việc gì phải cần một người “thật thà” như Lỗ Túc để hỏng việc?
Còn nếu nói bởi vì Lỗ Túc có danh vọng hơn những người khác thì Trình Phổ trong Xích Bích “cùng với Chu Du làm Tả Hữu đô đốc” trong khi Túc chỉ là một “Tán quân hiệu úy”, và một người “thật thà” nhiều lần rước thiệt như Tử Kính lại có thể có nhận được sự kính trọng hơn người?
Bộ chính sử Tam Quốc Chí của Trần Thọ đã phần nào giải đáp những câu hỏi nghi hoặc trong bức tranh mà La Quán Trung vẽ nên, để những kỳ tài bị hậu thế lãng quên, một lần nữa được bước ra ánh sáng như Lỗ Túc trong loạt bài này.
Tầm nhìn chiến lược
Theo Tam Quốc Chí thì thuở còn trẻ Lỗ Túc không lo việc nhà, chỉ lo “học đánh kiếm, bắn cung, cưỡi ngựa, chiêu tụ người trẻ tuổi, cấp cơm áo cho họ, qua lại núi Nam Sơn săn bắn, ngầm chọn bộ khúc, giảng võ luyện quân. Người già cả đều nói: "Nhà họ Lỗ suy kém mới sinh ra ***** cuồng ấy”!”
Không bao lâu sau, chính “***** cuồng ấy” đánh giá rằng Viên Thuật không thể làm nên nghiệp lớn (nhà Lỗ Túc nằm gần lãnh địa của Viên Thuật), đem theo hơn trăm người hào kiệt tiến về nam, trở thành trọng thần, vạch ra kế chia ba thiên hạ cho Tôn Quyền.Mọi người có lẽ không còn lạ lùng gì với Long Trung Đối, mưu kế chia ba thiên hạ của Gia Cát Lượng dành cho Lưu Bị trong lần quân thần gặp mặt. Nhưng sự thực thì trong lần gặp mặt giữa Lỗ Túc và Tôn Quyền trước đó bảy năm, Lỗ Túc cũng đã chỉ ra cục diện chia ba thiên hạ như thế. Gói gọn trong mấy chữ “không thể trừ Tào Tháo”, “chỉ có làm thế chân vạc ở Giang Đông, đợi xem sự biến của thiên hạ”.
Rõ ràng kế sách của Lỗ Túc không hẹn mà gặp với Khổng Minh, đều xem Tào Tháo là kẻ địch mạnh chưa thể chống, giữ Giang Đông tạo thành thế chân vạc.
Hơn nữa, Túc còn chỉ ra thực tế rằng “phương bắc đang có nhiều việc” cho nên nhân đó mà “diệt trừ Hoàng Tổ, đến đánh Lưu Biểu”. Một lần nữa, ý tưởng của Lỗ Túc và Khổng Minh lại giống nhau, đều coi Kinh Châu là đất phải lấy để mưu thiên hạ.
La Quán Trung vì muốn xây dựng hình ảnh một Lỗ Túc thật thà bên cạnh Gia Cát Lượng đã không nhắc đến tiết này, cũng như đã thay đổi mốc thời gian nhằm che đậy phản ứng nhanh nhạy với thời cuộc của Lỗ Túc.
Thực tế là khi Lưu Biểu vừa chết, Lỗ Túc biết thời cơ để thực hiện đại kế của mình đã tới. Túc liền phân tích cục diện thiên hạ lúc bấy giờ với Tôn Quyền rằng hai con của Biểu bất hòa, mà Lưu Bị là kiêu hùng ở đó, khẳng định Tào Tháo sẽ tới để lôi kéo Bị, còn bằng Bị không chịu theo thì sẽ chia rẽ Bị cùng người Kinh Châu rồi thừa cơ mà đoạt lấy Kinh Châu.
Đáng tiếc là mặc dù Túc đã “đi gấp ngày đêm” thì Tào Tháo ra tay còn nhanh hơn, hơn nữa Lưu Tông nhanh chóng hàng Tào khiến Lưu Bị phải gấp rút bỏ chạy. Trong tình huống đó, một lần nữa Túc lại thể hiện sự nhạy bén của mình bằng cách đến thẳng chỗ Lưu Bị ở Trường Bản, bày tỏ mong muốn liên minh. Lưu Bị đưa quân về Hạ Khẩu, Đông Ngô bỗng dưng có thêm một phòng tuyến hai vạn binh tốt che chắn để kịp chuẩn bị trước thế đến như vũ bão của Tào Tháo.
Tuy nhiên Tam Quốc Diễn Nghĩa lại kể Lưu Bị thua chạy về Giang Hạ, đang cùng Khổng Minh bàn kế thì Lỗ Túc mới đến, biến một bậc trí giả có thể dự đoán cục diện thiên hạ trở thành một người thật thà đang khẩn trương vì lo lắng cho quốc gia mình.
Lỗ Túc đã thể hiện tầm nhìn chiến lược không kém Gia Cát Lượng, và đặt nền móng xây dựng liên minh Tôn – Lưu, nhưng khi Lỗ Túc đưa Lượng đến Giang Đông thì người đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa đều biết, sân khấu hoàn toàn do Khổng Minh độc diễn. Sự thật liệu có phải là như thế?

Trích đoạn vai trò của Lỗ Túc trong trận chiến Xích Bích​

Một buổi sáng rực rỡ, ánh sáng lốm đốm và bóng tối rải rác qua các vết nứt trong lều, Lỗ Túc bước vào trại của Lưu Bị và thấy Lưu Bị đang nhìn chăm chú vào tấm bản đồ trong tay, trán nhăn lại, như thể ông ta đang đau khổ vì vấn đề gì đó. Nghe thấy tiếng bước chân của Lỗ Túc, Lưu Bị ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra một tia mệt mỏi.
"Chú Lưu Hoàng, cháu nghe nói chú đang gặp rắc rối ở Kinh Châu?" Lỗ Túc quan tâm hỏi.
Lưu Bị thở dài, cất tấm bản đồ trong tay sang một bên, "Đúng vậy, Tử Kính, quả thật có chút vấn đề ở đây. Địa hình của Kinh Châu rất nguy hiểm, và thực sự có một số khó khăn trong việc củng cố vùng đất này".
Lỗ Túc đến gần, ngồi xuống băng ghế gỗ đối diện Lưu Bị, "Nếu cần, tôi sẵn sàng giúp đỡ". Giọng điệu của ông ta nhẹ nhàng và kiên quyết.
Lưu Bị nhìn xuống bản đồ chiến lược, hơi cau mày. Lỗ Túc đứng sang một bên, mỉm cười chờ đợi phản ứng của hắn.
"Lỗ Túc, anh thật sự là hiểu tâm sự của tôi". Ánh mắt Lưu Bị lóe lên ánh sáng ranh mãnh. Ông ta hít một hơi thật sâu, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó. "Chuyện của Cảnh Châu rất nặng nề, ta không chịu nổi để ngươi bị ta phân tâm".
Lỗ Túc khẽ mỉm cười, hắn biết đây chỉ là phép lịch sự của Lưu Bị. Ánh mắt của ông thể hiện sự tôn trọng của ông đối với Lưu Bị và sự tự tin của ông đối với tương lai. "Chú Lưu Hoàng, chú quá lịch sự. Làm việc cho chú là niềm vui của cháu".
Lưu Bị đi tới bản đồ chiến lược, ngón tay trượt nhẹ trên bản đồ, dừng lại ở một vị trí trọng yếu. "Lỗ Túc, tôi có một kế hoạch, có lẽ tôi có thể thiết lập một hàng rào bất khả xâm phạm giữa dãy núi và sông này. Đây sẽ trở thành thánh bổn mạng của Kinh Châu chúng ta".
Ánh mắt Lỗ Túc đột nhiên sáng lên, hắn chăm chú lắng nghe kế hoạch của Lưu Bị. "Chú Lưu Hoàng, xin hãy ra lệnh, cháu sẽ cố gắng hết sức".
Hai người đang đắm chìm trong một cuộc thảo luận trước một bản đồ chiến lược, như thể thời gian đã đứng yên. Sự xảo quyệt trong mắt Lưu Bị càng lúc càng mạnh, sự tự tin của Lỗ Túc càng lúc càng vững chắc. Kế hoạch chiến lược này sẽ trở thành một chương vinh quang được viết bởi hai anh hùng.
Lưu Bị nhìn chằm chằm vào vị trí ngón tay của Lỗ Túc, suy nghĩ một lát: "Hiểu biết của ngươi rất độc đáo, quả thực là một ý kiến hay. Nhưng chúng tôi hiện đang thiếu quân, và có thể khó củng cố tất cả những nơi này".
Lỗ Túc gật đầu: "Tôi hiểu câu hỏi này. Tuy nhiên, nếu chúng ta có thể thiết lập mối quan hệ tốt với các dân tộc thiểu số xung quanh, chúng ta có thể sử dụng sức mạnh của họ để cùng nhau bảo vệ chống lại kẻ thù nước ngoài".
Ánh sáng ban mai rải lên lều trại của quân đội Thục Hán, Lưu Bị và Lỗ Túc ngồi cùng nhau, nói về trận chiến Xích Bích đang đến gần phía trước. Thời gian trôi qua, cuộc thảo luận giữa hai nhà thông thái ngày càng sâu sắc, chuyển từ triển khai quân sự sang phân tích sâu về tình hình hiện tại. Lỗ Túc đã giải thích quan điểm về mối quan hệ giữa Tào Tháo và Tôn Quyền bằng một phân tích sắc bén, và những tác động đối với chiến lược tương lai của Lưu Bị.
"Mặc dù Tào Tháo rất mạnh, nhưng ông ta cũng có những điểm yếu của riêng mình". Ánh mắt Lỗ Túc sâu xa, hắn từng chữ từng chữ nói: "Mặc dù Tôn Quyền còn trẻ, nhưng không nên xem thường hắn. Chú Lưu Hoàng, liên minh của chú với Tôn Quyền sẽ là chìa khóa để chiến đấu với Tào Tháo".
Lưu Bị gật đầu, thầm nghĩ trong lòng. Trong ánh sáng ban mai này, hai nhà thông thái thảo luận về kế hoạch, và chương tương lai của lịch sử lặng lẽ mở ra trong căn lều này.
Trước thềm trận Xích Bích đang đến gần, liên minh giữa Thục Hán và Đông Ngô phải đối mặt với những thách thức chưa từng có. Việc thiếu mũi tên đã trở thành một vấn đề trước mặt Gia Cát Lượng. Vào ngày này, ông ta quyết định đích thân đến trại quân sự Đông Ngô và tìm thấy chiến lược gia thông minh và khôn ngoan Lỗ Túc.
Khi màn đêm buông xuống, Gia Cát Lượng đi qua doanh trại quân đội Thục Hán và lặng lẽ đến lều ở Đông Ngô. Vào đêm này, những ngôi sao đang tỏa sáng, như thể đang kể một câu chuyện chưa kể.
Lỗ Túc ngồi trong lều, không quan tâm đến sự yên tĩnh của thế giới bên ngoài. Gia Cát Lượng bước vào lều, ánh mắt hai chiến lược gia gặp nhau trong đêm tối, như thể họ hiểu được suy nghĩ của nhau. Gia Cát Lượng nói: "Trận chiến Xích Bích sắp xảy ra, việc thiếu mũi tên khiến tôi vô cùng đau đầu. Tôi đến đây để thảo luận một giải pháp với Tử Kính".
Lưu Bị nói dối hắn, Gia Cát Lượng lừa gạt hắn, Quan Vũ xem thường hắn, nhưng hắn là người có năng lực nhất trong Tam Quốc
Lỗ Túc khẽ mỉm cười, nói với Gia Cát Lượng: "Có thể có cách khác thường thoát khỏi vấn đề mũi tên. Hãy lên kế hoạch và tìm ra giải pháp".
Bên trong lều, Gia Cát Lượng vẻ mặt bình tĩnh, vẻ mặt tràn đầy suy nghĩ. Lỗ Túc bước lên phía trước, mỉm cười hỏi: "Anh Khổng Minh, tôi không biết chuyện gì khiến anh đích thân đến?"
Gia Cát Lượng hít sâu một hơi, vẻ mặt kiên quyết: "Tử Kính, trận chiến Xích Bích sắp xảy ra, mũi tên đã trở thành nguyên liệu khan hiếm nhất đối với Thục Hán chúng ta".
Lỗ Túc khẽ cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thiếu mũi tên là vấn đề nghiêm trọng, nhưng bên Đông Ngô cũng rơi vào tình cảnh thiếu mũi tên".
"Tôi hiểu điều đó, nhưng nếu không có đủ mũi tên, chúng ta sẽ không thể giành được chỗ đứng trong trận chiến đỏ", giọng điệu của Gia Cát Lượng lộ ra một chút bất lực.
Lỗ Túc nhìn Gia Cát Lượng, trong lòng dâng lên một tia do dự. Hắn biết Đông Ngô có một lượng mũi tên dự trữ hạn chế, nhưng trước nhu cầu của liên minh, hắn cảm thấy mình không thể trốn tránh trách nhiệm. "Anh Khổng Minh, đây quả thực là một vấn đề. Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm những mũi tên”, Lỗ Túc cuối cùng cũng bày tỏ quyết định, trên mặt có chút kiên quyết.
Gia Cát Lượng mỉm cười gật đầu: "Tử Kính, cảm ơn sự thông cảm và ủng hộ của anh. Với đủ mũi tên, Thục Hán của chúng ta sẽ bất khả chiến bại trong trận Xích Bích".
Do đó, Lỗ Túc đã huy động cấp dưới và phân bổ một phần dự trữ mũi tên của Đông Ngô cho Thục Hán. Mặc dù quá trình này không phải là một quyết định dễ dàng, nhưng Lỗ Túc tin rằng nó đáng giá vì lợi ích của một mục tiêu chung.
Sau khi việc phân bổ mũi tên hoàn tất, Gia Cát Lượng bắt đầu kế hoạch khéo léo được gọi là "mượn mũi tên từ thuyền cỏ". Lợi dụng Giang Vũ và sự cẩu thả của quân địch, ông đã mượn thành công một số lượng lớn mũi tên và giành được những chiến lợi phẩm có giá trị cho liên minh trong trận Xích Bích.
Trận Xích Bích đang đến gần, và Lỗ Túc đã dành một chút thời gian cho công việc quân sự bận rộn của mình và quyết định gặp Tôn Quyền, vị vua trẻ tuổi của Giang Đông. Trong lều của Tôn Quyền, tiếng sông đan xen với sự im lặng trong suy nghĩ của anh. Lỗ Túc nhẹ nhàng đẩy lều mở ra, đi vào.
Ban đêm, dòng sông lặng lẽ chảy, phản chiếu đôi mắt sâu thẳm của Tôn Quyền. Hắn ngẩng đầu nhìn Lỗ Túc, ánh mắt lóe lên suy nghĩ. "Tử Kính, có chuyện gì vậy?" Giọng nói của ông ta bình tĩnh và kiên định, giống như tiếng sông chảy.
Lỗ Túc nói thẳng: "Chúng ta cần một đồng minh mạnh, Lưu Bị là ứng cử viên sáng giá nhất".
Tôn Quyền khẽ mỉm cười, như đang suy nghĩ. "Ngươi cho rằng hắn đáng tin cậy sao?"
"Ông ấy là một anh hùng, nhưng ông ấy cũng là người cần giúp đỡ. Tham vọng nhưng thiếu đất đai và tài nguyên”. Câu trả lời của Lỗ Túc không chút do dự, giống như một cơn gió đêm thổi qua sông. Tôn Quyền đi tới trước bản đồ, ánh mắt trầm tư. "Lưu Bị mạnh thì tình huống của chúng ta thế nào?"
"Tướng Tôn, trọng tâm bây giờ là chống lại Tào. Nếu Lưu Bị mạnh, đối với chúng ta thì tốt hơn nhiều so với Tào Tháo để kiểm soát toàn bộ miền bắc. Giọng điệu của Lỗ Túc rất kiên quyết, ánh mắt lộ ra một kế hoạch nhìn xa trông rộng cho tương lai.
Dưới màn đêm, Tôn Quyền hít sâu một hơi, dường như đang tiêu hóa lời nói của Lỗ Túc. "Tử Kính, hiểu biết của anh luôn khiến ta ngưỡng mộ. Đây là một vấn đề nghiêm trọng và cần được xử lý hết sức thận trọng".
"Đương nhiên". Lỗ Túc mỉm cười đáp: "Nhưng nhớ rằng liên minh với Lưu Bị không chỉ là hợp tác quân sự, mà còn là sự đảm bảo cho sự ổn định lâu dài của chúng ta ở Giang Đông". Nụ cười của ông ta trầm tư, kiên trì và bình tĩnh như dòng chảy của một dòng sông.
Tôn Quyền nhìn chằm chằm về phía xa, suy nghĩ gợn sóng trong làn nước lấp lánh của dòng sông. "Đây có thể là một cơ hội cho chúng tôi, nhưng nó cũng là một thử nghiệm. Tôi cần thời gian để suy nghĩ".
Lỗ Túc hơi cúi đầu, nhìn bóng lưng Tôn Quyền dần dần biến mất trong màn đêm. Trong đêm yên tĩnh này, ông biết rằng những lựa chọn trong tương lai sẽ ảnh hưởng đến số phận của toàn bộ Giang Đông. Dòng sông chảy lặng lẽ, như thể kể câu chuyện về tương lai.
Khi màn đêm buông xuống, dòng sông lung linh một tia sáng, phản chiếu bóng dáng Tôn Quyền đứng trước lều. Lời nói của Lỗ Túc tràn ngập trong không khí, ánh mắt trầm ngâm, chờ đợi câu trả lời của Tôn Quyền.
Tôn Quyền im lặng suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu. Gió thổi qua, và bức màn đung đưa dường như làm chứng cho sự hiểu biết ngầm này. "Những gì anh nói đều có lý, Tử Kính. Chúng ta cần suy nghĩ về sự hợp tác lâu dài".
Do đó, hai nhà thông thái bắt đầu thảo luận chi tiết về khả năng và chi tiết cụ thể của liên minh. Lỗ Túc dẫn dắt cuộc trò chuyện bằng kỹ năng đàm phán khéo léo, để Tôn Quyền dần nhìn thấy tiềm năng to lớn của liên minh với Lưu Bị. Mặc dù lòng tin sẽ mất thời gian để xây dựng, nhưng họ cần nhiều đồng minh hơn trong tình hình hiện tại.
Cuộc trò chuyện diễn ra sâu sắc và đáng kể, cho đến khi màn đêm trở nên dày đặc hơn. Cuối cùng, Tôn Quyền đứng dậy nhìn dòng sông phía xa. "Tử Kính, hiểu biết của anh luôn sâu rộng như vậy. Tôi sẽ nghiêm túc xem xét đề xuất này".
Lỗ Túc khẽ mỉm cười, hắn biết cuộc nói chuyện này đã mở ra cánh cửa hợp tác giữa Tôn Quyền và Lưu Bị. Có thể vẫn còn nhiều điều không chắc chắn về con đường phía trước, nhưng ông tin rằng với chiến lược đúng đắn, liên minh này sẽ đóng một vai trò quan trọng trong hành trình chống lại Tào.
Lưu Bị nói dối hắn, Gia Cát Lượng lừa gạt hắn, Quan Vũ xem thường hắn, nhưng hắn là người có năng lực nhất trong Tam Quốc
Trong bối cảnh chiến tranh căng thẳng, liên minh giữa Đông Ngô và Thục Hán đã hình thành. Một cuộc họp quân sự quan trọng đã quy tụ một số lượng lớn các tướng lĩnh để thảo luận về chiến lược làm thế nào để chống lại Tào Tháo. Vào thời điểm quyết định tương lai này, Quan Vũ, một vị tướng nổi tiếng của Thục Hán, cũng được mời tham gia.
Bầu không khí trong phòng hội nghị rất trang nghiêm, các tướng lĩnh ngồi quanh chiếc bàn dài, nói về chiến thuật và chiến lược. Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy mở, Quan Vũ bước vào với khí thế hùng dũng. Ánh mắt hắn giống như một con dao, bước chân vững vàng, áo choàng càng thêm anh hùng. Các tướng lĩnh nhường đường cho hắn, nhưng ánh mắt Quan Vũ lại rơi thẳng vào trên người Tử Kính với ánh mắt khinh thường.
Lỗ Túc cảm nhận được ánh mắt của Quan Vũ, nhưng hắn vẫn bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi: "Quan Vân Xương, ngươi xem thường ta sao?". Quan Vũ khịt mũi, không che giấu được sự khinh thường đối với Lỗ Túc, "Ngươi chỉ là một thư sinh".
Lỗ Túc mỉm cười, bình tĩnh đáp: "Có lẽ, nhưng trí tuệ tốt hơn vũ lực".
Trong mắt Quan Vũ lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng sau đó lại bị thái độ kiên quyết của hắn làm lu mờ, "Kinh sư có trí tuệ gì?" Chiến trường thực sự là trên chiến trường".
Lỗ Túc vẫn mỉm cười: "Tướng quân, lực lượng rất quan trọng, nhưng kết quả của một cuộc chiến tranh thường do chiến lược quyết định".
Quan Vũ khịt mũi lạnh lùng: "Theo tôi, chiến đấu trực tiếp là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề".
Lỗ Túc nhẹ gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng, "Trận chiến rất quan trọng, nhưng điều không thể bỏ qua là kế hoạch trước chiến tranh và cách xử lý sau chiến tranh. Những điều này đòi hỏi sự tháo vát để hướng dẫn ông".
Dưới màn đêm, ánh mắt Quan Vũ lang thang trong đại sảnh, trong lòng dâng lên những cảm xúc khác nhau. Ấn tượng của hắn đối với Lỗ Túc vẫn luôn ở trên nhãn hiệu của một người ghi chép, nhưng vào lúc này, hắn đã tìm thấy một cảm giác khác trong sự khôn ngoan trong lời nói của Lỗ Túc. Sau một lúc im lặng, ánh mắt Quan Vũ chuyển từ vẻ dữ tợn sang vẻ trịnh trọng trầm tư. Anh ta kiểm tra lại người ghi chép trước mặt, như thể anh ta nhìn thấy một chiến lược gia ẩn giữa các cuộn giấy.
Tại cuộc họp, Lỗ Túc đã thể hiện trí tuệ chiến tranh sâu sắc và bố cục khéo léo. Lời nói của ông đầy khôn ngoan, và mọi đề xuất đều được suy nghĩ kỹ lưỡng, và các tướng lĩnh có mặt đều bị sốc. Ngay cả Quan Vũ, một vị tướng hung dữ nổi tiếng với võ thuật, cũng phải thừa nhận rằng sự tháo vát của người ghi chép này tốt hơn nhiều so với những gì xuất hiện trên bề mặt.
Sau cuộc họp, Quan Vũ lẳng lặng đứng sang một bên, nhìn Lỗ Túc liên lạc với các tướng lĩnh khác. Ánh mắt của hắn không còn là sự khinh miệt ban đầu, mà là đầy nghiêm túc và suy nghĩ. Quan Vũ dần dần hiểu được, trong trận chiến phức tạp này, trí tuệ của người ghi chép cũng quan trọng không kém, có khi còn quan trọng hơn cả vũ lực.
Giống như một chút suy nghĩ trong đêm, Quan Vũ dần dần chấp nhận giá trị của Lỗ Túc ở cấp chiến lược. Sự tôn trọng trong lòng hắn càng lúc càng lớn, và hắn hiểu rằng trong những thử thách phía trước, không chỉ cần những vị tướng dũng cảm, mà còn cần những người khôn ngoan có thể nhận ra ý đồ của kẻ thù.
Khi mặt trời lặn, khói của trận chiến Xích Bích dần tan biến, để lại một dòng sông yên tĩnh. Lỗ Túc đứng một mình bên bờ sông, nhìn những chiến hạm địch đang bốc cháy ở phía xa, ánh sáng của ngọn lửa phản chiếu trong đôi mắt bình tĩnh của anh. Đối với ông, chiến thắng này không chỉ là một thành công quân sự, mà còn là một chiến thắng của sự xảo quyệt và chiến lược.
Tôn Quyền chậm rãi đi đến bên cạnh Lỗ Túc, đứng ở bên trái hắn. Đôi mắt anh lóe lên hy vọng về tương lai và niềm vui chiến thắng. "Lỗ Túc, ngươi thật sự là bảo vật của nước Ngô". Giọng nói của hắn tràn đầy kính nể và biết ơn Lỗ Túc.
Lỗ Túc quay đầu cười, trả lời Tôn Quyền: "Bổn phận của một triều thần là trung thành với đất nước. Tôi rất vinh dự khi có thể cùng nhau chứng kiến chiến thắng của Đông Ngô".
Lưu Bị nói dối hắn, Gia Cát Lượng lừa gạt hắn, Quan Vũ xem thường hắn, nhưng hắn là người có năng lực nhất trong Tam Quốc
Tôn Quyền thở dài, ánh mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa. "Nhưng chiến thắng này là không thể thiếu đối với sự tháo vát của ngươi. Chiến lược của ngươi là chìa khóa cho chiến thắng của chúng ta".
Lỗ Túc lắc đầu: "Tướng quân Tôn được đánh giá quá cao. Đây là kết quả của những nỗ lực chung của tất cả chúng ta và những trận chiến hào hùng của các tướng lĩnh của chúng ta".
Gió sông thổi qua áo choàng của hai người, Tôn Quyền nhìn xung quanh: "Lỗ Túc, mưu kế của ngươi khiến Tào Tháo phải sợ. Sự tồn tại của ngươi, đối với nước Ngô, tốt hơn một ngàn quân".
Lỗ Túc im lặng một lúc rồi nhẹ giọng nói: "Tướng Tôn, điều quan trọng không phải là tôi chỉ có một mình, mà là chúng ta có thể đoàn kết làm một để cùng nhau chiến đấu với kẻ thù. Vẫn còn một chặng đường dài để đi, và chúng ta cần thêm sự khôn ngoan và sức mạnh".
Tôn Quyền gật đầu, ánh mắt chuyển hướng sang chiến hạm địch đang bốc cháy, "Ngươi nói đúng, Lỗ Túc. Chiến thắng hôm nay mới chỉ là khởi đầu, và chúng ta còn một chặng đường dài phía trước".
Hai người đứng cạnh nhau bên bờ sông, nhìn ánh lửa tiêu tán. Giờ phút này, bọn họ không còn chỉ là quân vương, đại thần mà giống như những người đồng chí đã cùng nhau vượt qua sóng gió. Chiến thắng của trận Xích Bích là một chiến thắng của trí tuệ và chiến lược, và nó cũng là một chiến thắng của sự thống nhất và hợp tác. Đằng sau thành công này là sự hiểu biết và hỗ trợ lẫn nhau giữa Lỗ Túc, Tôn Quyền và những người khác, và quyết tâm vững chắc để cùng nhau chống lại một kẻ thù mạnh.
Khi màn đêm buông xuống, đám cháy trên sông dần được dập tắt. Lỗ Túc biết rằng chiến thắng này chỉ là một điểm khởi đầu mới. Đối với ông ta và Tôn Quyền, còn nhiều thử thách đang chờ đợi trong tương lai, nhưng họ sẵn sàng cùng nhau tiến về phía trước để cùng nhau đối mặt với hành trình chưa biết.
 


Đăng nhập một lần thảo luận tẹt ga

Gợi ý cộng đồng

Top