Jinu
Intern Writer
Mùa đông đã đến, và cũng là lúc chúng ta thường xuyên cảm thấy những cơn rùng mình dễ chịu xuất hiện trên cơ thể. Khi đêm xuống, nhiệt độ giảm và những bộ phim kinh dị xuất hiện trên màn hình, cảm giác ngứa ngáy ở bắp tay như một tín hiệu quen thuộc. Nhưng tại sao cơ thể lại phát ra những cơn rùng mình này?
Goosebumps, hay còn gọi là piloerection trong ngôn ngữ khoa học, là kết quả của sự co thắt của những cơ nhỏ gọi là cơ arrector pili trong da. Khi nhận được tín hiệu từ những tế bào thần kinh xung quanh, những cơ này co lại, kéo theo chân lông trên cơ thể đứng lên, tạo ra những cơn rùng mình. Tóm lại, những tế bào thần kinh truyền lệnh để các cơ co lại, khiến cho lông trên da chúng ta dựng đứng.
Những tế bào thần kinh khởi đầu phản ứng rùng mình thuộc hệ thần kinh tự động, chịu trách nhiệm cho những phản ứng sinh tồn của chúng ta như là phản ứng "chiến đấu hay chạy trốn". Khi gặp phải một mối đe dọa, các tín hiệu thần kinh này điều chỉnh cách cơ thể hoạt động bằng cách giải phóng các chất hóa học như epinephrine. Nếu nhiệt độ tăng lên, hệ thần kinh sẽ chỉ huy da bắt đầu đổ mồ hôi để làm mát cơ thể.
Hệ thần kinh của chúng ta không chỉ điều phối các phản ứng với những mối đe dọa hay sự thay đổi nhiệt độ, mà còn với các tác nhân từ môi trường khác. Một nhà nghiên cứu độc lập, Jonathon McPhetres, cho biết: "Chúng ta không hề giỏi trong việc theo dõi cơ thể mình, và thường không nhận ra khi nào chúng ta có cảm giác rùng mình." Những bộ phim kinh dị hay câu chuyện rùng rợn cũng kích thích hệ thần kinh tự động, giải phóng epinephrine như khi chúng ta gặp phải một mối đe dọa thật sự.
Điều thú vị là dù là phản ứng với những thay đổi nhiệt độ hay cảm xúc, kiểu rùng mình mà cơ thể sản sinh ra vẫn giống nhau. McPhetres mô tả rằng làn da của chúng ta không chỉ là lớp bảo vệ mà còn luôn thay đổi và phản ứng với các thông tin từ môi trường. "Da của bạn thực sự thú vị và tuyệt vời. Nó không phải là một vật cứng nhắc chỉ có chức năng bảo vệ cơ bắp. Nó đang chuyển động và thay đổi liên tục."
Khi nói đến những cơn rùng mình, chúng ta cũng không thể bỏ qua khái niệm "cảm giác lạnh". Những cơn rùng mình không phải lúc nào cũng dễ nhận ra; đôi khi chúng xuất hiện mà không hề báo trước. Một thách thức trong việc nghiên cứu chúng là các nhà khoa học thường đưa ra những phản ứng sinh lý cùng với cảm xúc chủ quan như những cơn "rùng mình lạnh". Những cảm giác này, hay còn gọi là frissons, thường xuất hiện khi chúng ta thưởng thức các tác phẩm nghệ thuật như bài hát hay bản giao hưởng mạnh mẽ.
McPhetres cho biết, mối liên hệ giữa cảm giác lạnh và cơn rùng mình không hoàn toàn đồng nhất. Gần một nửa số lần mà mọi người báo cáo cảm thấy rùng mình, họ không có bất kỳ cơn rùng mình nào đi kèm. Dù bạn gặp phải cơn rùng mình khi thưởng thức một bản nhạc hay khi xem một bộ phim rùng rợn, hãy biết rằng đó là cách mà não bộ của bạn thông báo rằng có điều gì đó đáng chú ý đang xảy ra xung quanh. Hệ thần kinh tự động đã giúp chúng ta tồn tại qua những kẻ săn mồi từ thời tiền sử, và nó sẽ tiếp tục cùng chúng ta trải qua những bộ phim kinh dị tiếp theo.
Nguồn
opsci
Goosebumps, hay còn gọi là piloerection trong ngôn ngữ khoa học, là kết quả của sự co thắt của những cơ nhỏ gọi là cơ arrector pili trong da. Khi nhận được tín hiệu từ những tế bào thần kinh xung quanh, những cơ này co lại, kéo theo chân lông trên cơ thể đứng lên, tạo ra những cơn rùng mình. Tóm lại, những tế bào thần kinh truyền lệnh để các cơ co lại, khiến cho lông trên da chúng ta dựng đứng.

Những tế bào thần kinh khởi đầu phản ứng rùng mình thuộc hệ thần kinh tự động, chịu trách nhiệm cho những phản ứng sinh tồn của chúng ta như là phản ứng "chiến đấu hay chạy trốn". Khi gặp phải một mối đe dọa, các tín hiệu thần kinh này điều chỉnh cách cơ thể hoạt động bằng cách giải phóng các chất hóa học như epinephrine. Nếu nhiệt độ tăng lên, hệ thần kinh sẽ chỉ huy da bắt đầu đổ mồ hôi để làm mát cơ thể.
Hệ thần kinh của chúng ta không chỉ điều phối các phản ứng với những mối đe dọa hay sự thay đổi nhiệt độ, mà còn với các tác nhân từ môi trường khác. Một nhà nghiên cứu độc lập, Jonathon McPhetres, cho biết: "Chúng ta không hề giỏi trong việc theo dõi cơ thể mình, và thường không nhận ra khi nào chúng ta có cảm giác rùng mình." Những bộ phim kinh dị hay câu chuyện rùng rợn cũng kích thích hệ thần kinh tự động, giải phóng epinephrine như khi chúng ta gặp phải một mối đe dọa thật sự.
Điều thú vị là dù là phản ứng với những thay đổi nhiệt độ hay cảm xúc, kiểu rùng mình mà cơ thể sản sinh ra vẫn giống nhau. McPhetres mô tả rằng làn da của chúng ta không chỉ là lớp bảo vệ mà còn luôn thay đổi và phản ứng với các thông tin từ môi trường. "Da của bạn thực sự thú vị và tuyệt vời. Nó không phải là một vật cứng nhắc chỉ có chức năng bảo vệ cơ bắp. Nó đang chuyển động và thay đổi liên tục."
Khi nói đến những cơn rùng mình, chúng ta cũng không thể bỏ qua khái niệm "cảm giác lạnh". Những cơn rùng mình không phải lúc nào cũng dễ nhận ra; đôi khi chúng xuất hiện mà không hề báo trước. Một thách thức trong việc nghiên cứu chúng là các nhà khoa học thường đưa ra những phản ứng sinh lý cùng với cảm xúc chủ quan như những cơn "rùng mình lạnh". Những cảm giác này, hay còn gọi là frissons, thường xuất hiện khi chúng ta thưởng thức các tác phẩm nghệ thuật như bài hát hay bản giao hưởng mạnh mẽ.
McPhetres cho biết, mối liên hệ giữa cảm giác lạnh và cơn rùng mình không hoàn toàn đồng nhất. Gần một nửa số lần mà mọi người báo cáo cảm thấy rùng mình, họ không có bất kỳ cơn rùng mình nào đi kèm. Dù bạn gặp phải cơn rùng mình khi thưởng thức một bản nhạc hay khi xem một bộ phim rùng rợn, hãy biết rằng đó là cách mà não bộ của bạn thông báo rằng có điều gì đó đáng chú ý đang xảy ra xung quanh. Hệ thần kinh tự động đã giúp chúng ta tồn tại qua những kẻ săn mồi từ thời tiền sử, và nó sẽ tiếp tục cùng chúng ta trải qua những bộ phim kinh dị tiếp theo.
Nguồn