Sasha
Writer
Sự kiện mới hấp dẫn nhất trong môn chạy đường dài nghe có vẻ như một câu đố. Người chạy nhanh nhất không phải lúc nào cũng chiến thắng. Nó không có vạch đích. Và nó có thể khiến người lớn phải ăn thức ăn trẻ em.
Các chân chạy của Mỹ giờ có thêm môn chạy đường dài mới gọi là “backyard ultramarathon”, hay còn gọi ngắn gọn hơn là “backyard ultra.”
Luật chơi rất đơn giản: Chạy một vòng 4,167 dặm (6,7 km) trong một giờ. Sau đó, cứ mỗi giờ lại chạy một vòng. Cuộc đua cứ tiếp diễn, đôi khi kéo dài trong nhiều ngày, cho đến khi chỉ còn một người đứng vững. Không có giới hạn về quãng đường mà cuộc đua có thể đi.
Chạy nhanh thì bạn sẽ có nhiều thời gian hơn để ăn hoặc ngủ, nhưng bạn cũng sẽ nhanh mệt hơn. Chạy chậm và bạn sẽ tiết kiệm năng lượng nhưng có nguy cơ bỏ lỡ vòng tiếp theo và bị loại.
Ý tưởng về giải chạy “backyard ultra” bắt đầu ở vùng nông thôn Tennessee và thể thức kỳ quặc này đã lan rộng khắp thế giới kể từ đó. Giải chạy “backyard ultra”có thể được tổ chức trên đất nông nghiệp, đất công viên hoặc bất kỳ nơi nào khác mà mọi người có thể phác thảo đường chạy dài 6,7 km.
Các runner tham gia giải chạy Summit Backyard Ultra
Bo Shelby đã chạy được 40 giờ trong giải chạy “backyard ultra” Summit năm ngoái tại Marble Falls (Texas), khi anh nhận ra rằng chỉ còn một người nữa vẫn đang chạy. Shelby, khi đó 27 tuổi, sống ở ngoại ô Denver, tự nhủ: "Ôi trời, mình sắp chiến thắng rồi".
Trên thực tế, anh còn phải chạy thêm 16 giờ nữa. Người kia là Greg Fall, 42 tuổi đến từ Carlsbad (California) và là một vận động viên chạy bộ có kinh nghiệm trong các cuộc chạy đường dài 50 và 100 dặm.
Giống như nhiều vận động viên chạy “backyard ultra” khác, Shelby đã lên kế hoạch trước. Anh mang theo một chiếc lều để nghỉ ngơi và một ít thức ăn: gà đóng hộp, mì ramen, khoai tây chiên và bánh mật ong. Shelby bắt đầu ăn thức ăn trẻ em gồm quả việt quất và chuối chỉ vì nó dễ nuốt và có vị khá ngon". Nhưng hàm lượng chất xơ cao trong thức ăn này lại gây ra chứng đầy hơi khó chịu. “Đó là một chiến lược tồi tệ”, anh nói.
Đến dặm thứ 200, Shelby đã ở trong lều của mình, khóc vì kiệt sức và khăng khăng với vài người bạn ở đó đang hỗ trợ anh rằng anh đã xong. Họ dụ anh bắt đầu vòng tiếp theo. Anh đã làm vậy, sau đó ngồi ***** xuống gốc cây và gọi điện cho bố để phàn nàn. Người bố nói với anh rằng anh có thể bỏ cuộc sau khi hoàn thành vòng đua mà anh đang tham gia, nhưng cũng nói thêm rằng, “Bạn sẽ hoàn thành những gì bạn bắt đầu”. Sau đó, Shelby đã hồi phục. Anh đã hoàn thành vòng đua.
Bên kia lều của Greg Fall, bố mẹ và vợ anh cổ vũ anh trong khi cô con gái 1 tuổi của anh đá một quả bóng đá. Khi ngày chuyển sang đêm và ngày lại rạng, Fall bắt đầu bị ảo giác. “Những tảng đá đang hình thành nên người”, anh nói. Nhưng anh vẫn tiếp tục.
“Anh ấy giữ nguyên tốc độ trong suốt chặng đua,” Shelby nói. “Tôi đã nghĩ, ‘Anh chàng này là một cỗ máy.’”
Cuối cùng, với đôi chân đau nhức dữ dội, Shelby đã bỏ cuộc. Greg Fall đã hoàn thành vòng chạy cuối cùng, theo luật chạy “backyard ultra”, để giành chiến thắng. Anh đã chạy gần 242 dặm (390 km) trong gần 2 ngày rưỡi.
Trong các cuộc chạy “backyard ultra”, nam và nữ cùng tham gia một nội dung. Tại cuộc chạy “backyard ultra” Summit năm nay, bắt đầu vào thứ Bảy và kết thúc vào thứ Hai, Megan Smyth, 40 tuổi đến từ Dallas đã trở thành người phụ nữ đầu tiên giành chiến thắng trong cuộc đua.
“Backyard ultra” được một cựu vận động viên chạy đường dài tên là Gary Cantrell tạo ra vào năm 2011.
Giải chạy “backyard ultra” được một cựu vận động viên chạy đường dài, kế toán đã nghỉ hưu và thợ nề bán thời gian tên là Gary Cantrell tạo ra vào năm 2011, để đưa bạn bè và một ít tiền đến trang trại của anh ở Bell Buckle, Tenn. Gary Cantrell đã đặt tên cho sự kiện này theo tên chú chó pit-bull mà anh cứu: Big Dog’s Backyard Ultra. Khoảng cách 4,167 dặm lẻ cho mỗi vòng là 100 dặm chia cho 24 giờ.
Giờ đây, giải chạy “backyard ultra” đã phổ cập khắp Hoa Kỳ và kéo dài đến tận Tây Ban Nha và Tasmania.
"Giống như một giấc mơ", Gary Cantrell, 70 tuổi, nói qua điện thoại trong khi đi bộ hàng ngày trung bình 10 dặm. "Tôi chỉ là một ông già nhà quê sống trong rừng".
Gary Cantrell - được biết đến nhiều hơn với cái tên Lazarus Lake, một cái tên mà ông đã sử dụng trên một địa chỉ email ban đầu - cũng điều hành giải chạy Barkley Marathons khắc nghiệt. Cuộc đua năm vòng huyền thoại dài hơn 100 dặm qua dãy núi Tennessee này thu hút một số vận động viên chạy bộ khỏe nhất thế giới.
Trong hầu hết các cuộc đua, “Không hoàn thành” (DNF) là dấu hiệu của sự xấu hổ. Trong một cuộc đua “backyard ultra”, những người không hoàn thành chiếm 99% số người đua thì “không hoàn thành” là huy hiệu của thành tích. Năm ngoái, một cuộc đua ở Long Island, New York, đã trao tặng nam châm “DNF” cho mọi người không chiến thắng, giám đốc cuộc đua Mike Petrina cho biết, “và họ đã gắn chúng vào xe của họ khi họ rời khỏi bãi đậu xe”.
Các chân chạy của Mỹ giờ có thêm môn chạy đường dài mới gọi là “backyard ultramarathon”, hay còn gọi ngắn gọn hơn là “backyard ultra.”
Luật chơi rất đơn giản: Chạy một vòng 4,167 dặm (6,7 km) trong một giờ. Sau đó, cứ mỗi giờ lại chạy một vòng. Cuộc đua cứ tiếp diễn, đôi khi kéo dài trong nhiều ngày, cho đến khi chỉ còn một người đứng vững. Không có giới hạn về quãng đường mà cuộc đua có thể đi.
Chạy nhanh thì bạn sẽ có nhiều thời gian hơn để ăn hoặc ngủ, nhưng bạn cũng sẽ nhanh mệt hơn. Chạy chậm và bạn sẽ tiết kiệm năng lượng nhưng có nguy cơ bỏ lỡ vòng tiếp theo và bị loại.
Ý tưởng về giải chạy “backyard ultra” bắt đầu ở vùng nông thôn Tennessee và thể thức kỳ quặc này đã lan rộng khắp thế giới kể từ đó. Giải chạy “backyard ultra”có thể được tổ chức trên đất nông nghiệp, đất công viên hoặc bất kỳ nơi nào khác mà mọi người có thể phác thảo đường chạy dài 6,7 km.
Các runner tham gia giải chạy Summit Backyard Ultra
Bo Shelby đã chạy được 40 giờ trong giải chạy “backyard ultra” Summit năm ngoái tại Marble Falls (Texas), khi anh nhận ra rằng chỉ còn một người nữa vẫn đang chạy. Shelby, khi đó 27 tuổi, sống ở ngoại ô Denver, tự nhủ: "Ôi trời, mình sắp chiến thắng rồi".
Trên thực tế, anh còn phải chạy thêm 16 giờ nữa. Người kia là Greg Fall, 42 tuổi đến từ Carlsbad (California) và là một vận động viên chạy bộ có kinh nghiệm trong các cuộc chạy đường dài 50 và 100 dặm.
Giống như nhiều vận động viên chạy “backyard ultra” khác, Shelby đã lên kế hoạch trước. Anh mang theo một chiếc lều để nghỉ ngơi và một ít thức ăn: gà đóng hộp, mì ramen, khoai tây chiên và bánh mật ong. Shelby bắt đầu ăn thức ăn trẻ em gồm quả việt quất và chuối chỉ vì nó dễ nuốt và có vị khá ngon". Nhưng hàm lượng chất xơ cao trong thức ăn này lại gây ra chứng đầy hơi khó chịu. “Đó là một chiến lược tồi tệ”, anh nói.
Đến dặm thứ 200, Shelby đã ở trong lều của mình, khóc vì kiệt sức và khăng khăng với vài người bạn ở đó đang hỗ trợ anh rằng anh đã xong. Họ dụ anh bắt đầu vòng tiếp theo. Anh đã làm vậy, sau đó ngồi ***** xuống gốc cây và gọi điện cho bố để phàn nàn. Người bố nói với anh rằng anh có thể bỏ cuộc sau khi hoàn thành vòng đua mà anh đang tham gia, nhưng cũng nói thêm rằng, “Bạn sẽ hoàn thành những gì bạn bắt đầu”. Sau đó, Shelby đã hồi phục. Anh đã hoàn thành vòng đua.
Bên kia lều của Greg Fall, bố mẹ và vợ anh cổ vũ anh trong khi cô con gái 1 tuổi của anh đá một quả bóng đá. Khi ngày chuyển sang đêm và ngày lại rạng, Fall bắt đầu bị ảo giác. “Những tảng đá đang hình thành nên người”, anh nói. Nhưng anh vẫn tiếp tục.
“Anh ấy giữ nguyên tốc độ trong suốt chặng đua,” Shelby nói. “Tôi đã nghĩ, ‘Anh chàng này là một cỗ máy.’”
Cuối cùng, với đôi chân đau nhức dữ dội, Shelby đã bỏ cuộc. Greg Fall đã hoàn thành vòng chạy cuối cùng, theo luật chạy “backyard ultra”, để giành chiến thắng. Anh đã chạy gần 242 dặm (390 km) trong gần 2 ngày rưỡi.
Trong các cuộc chạy “backyard ultra”, nam và nữ cùng tham gia một nội dung. Tại cuộc chạy “backyard ultra” Summit năm nay, bắt đầu vào thứ Bảy và kết thúc vào thứ Hai, Megan Smyth, 40 tuổi đến từ Dallas đã trở thành người phụ nữ đầu tiên giành chiến thắng trong cuộc đua.
“Backyard ultra” được một cựu vận động viên chạy đường dài tên là Gary Cantrell tạo ra vào năm 2011.
Giải chạy “backyard ultra” được một cựu vận động viên chạy đường dài, kế toán đã nghỉ hưu và thợ nề bán thời gian tên là Gary Cantrell tạo ra vào năm 2011, để đưa bạn bè và một ít tiền đến trang trại của anh ở Bell Buckle, Tenn. Gary Cantrell đã đặt tên cho sự kiện này theo tên chú chó pit-bull mà anh cứu: Big Dog’s Backyard Ultra. Khoảng cách 4,167 dặm lẻ cho mỗi vòng là 100 dặm chia cho 24 giờ.
Giờ đây, giải chạy “backyard ultra” đã phổ cập khắp Hoa Kỳ và kéo dài đến tận Tây Ban Nha và Tasmania.
"Giống như một giấc mơ", Gary Cantrell, 70 tuổi, nói qua điện thoại trong khi đi bộ hàng ngày trung bình 10 dặm. "Tôi chỉ là một ông già nhà quê sống trong rừng".
Gary Cantrell - được biết đến nhiều hơn với cái tên Lazarus Lake, một cái tên mà ông đã sử dụng trên một địa chỉ email ban đầu - cũng điều hành giải chạy Barkley Marathons khắc nghiệt. Cuộc đua năm vòng huyền thoại dài hơn 100 dặm qua dãy núi Tennessee này thu hút một số vận động viên chạy bộ khỏe nhất thế giới.
Trong hầu hết các cuộc đua, “Không hoàn thành” (DNF) là dấu hiệu của sự xấu hổ. Trong một cuộc đua “backyard ultra”, những người không hoàn thành chiếm 99% số người đua thì “không hoàn thành” là huy hiệu của thành tích. Năm ngoái, một cuộc đua ở Long Island, New York, đã trao tặng nam châm “DNF” cho mọi người không chiến thắng, giám đốc cuộc đua Mike Petrina cho biết, “và họ đã gắn chúng vào xe của họ khi họ rời khỏi bãi đậu xe”.