Tư Mã Ý, đại thần quyền khuynh triều dã của nước Ngụy, trải qua bốn đời quân chủ Tào Tháo, Tào Phi, Tào Duệ và Tào Phương, đã đặt nền móng vững chắc cho cháu nội mình là Tư Mã Viêm soán ngôi, lập nên triều đại Tây Tấn, chấm dứt thời kỳ chia rẽ kéo dài gần một thế kỷ của Trung Hoa. Tấn Vũ Đế Tư Mã Viêm, vị hoàng đế đầu tiên của triều Tấn, đã ghi dấu ấn lịch sử với công cuộc thống nhất đất nước, mang lại hòa bình sau những năm tháng nội chiến triền miên.
Sau khi xưng đế, Tư Mã Viêm đã lắng nghe lời khuyên của các đại thần, quyết định tiến đánh Đông Ngô đang suy yếu dưới sự cai trị ******* của Tôn Hạo. Năm 279, quân Tấn dưới sự chỉ huy của Đỗ Dự, Vương Tuấn và Tư Mã Du đã nhanh chóng đánh bại quân Ngô, bắt sống Tôn Hạo, hoàn thành công cuộc thống nhất.
Khác với chính sách hạn chế quyền lực của tông thất của Tào Phi, Tấn Vũ Đế lại phong tước vương cho các thành viên hoàng tộc, thành lập các quận quốc nhỏ trên khắp lãnh thổ. Mặc dù có mục đích trấn áp các thế lực hào tộc, chính sách này lại phản tác dụng, khi chính các phiên vương lại trở thành những kẻ có dã tâm tranh đoạt ngôi báu, dẫn đến Loạn bát vương sau này.
Về chính sách kinh tế, Tấn Vũ Đế thi hành "Chiếm điền chế," quy định hạn mức sở hữu ruộng đất cho nam và nữ, khuyến khích sản xuất nông nghiệp, bình ổn vùng nông thôn. Nhờ đó, thương nghiệp và thủ công nghiệp phát triển mạnh mẽ, kinh tế phồn thịnh. Ông cũng bãi bỏ chế độ đồn điền của Tào Tháo, cho phép những hộ dân đồn điền trở thành hộ dân thường. Để gia tăng dân số, nhà vua chiêu mộ lưu dân từ Thục và Ngô đến phương bắc, đồng thời cấm các nhà giàu tự chiêu mộ tá điền.
Những chính sách này đã mang lại hiệu quả tích cực, dân số tăng lên đáng kể, và triều Tấn bước vào giai đoạn thịnh vượng được sử sách gọi là "Thái Khang chi trị," gợi nhớ về thời kỳ phồn vinh của nhà Hán.
Tuy nhiên, sau những thành công ban đầu, Tấn Vũ Đế dần sa vào lối sống xa hoa, truỵ lạc. Ông mang hàng ngàn cung nữ của Tôn Hạo về Lạc Dương, ngày đêm chìm đắm trong tửu sắc. Sự xa xỉ của hoàng đế lan rộng ra toàn xã hội, khiến quan lại và giới giàu có đua nhau khoe mẽ, phô trương.
Để duy trì cuộc sống xa hoa, triều đình tăng thuế, quan lại tham nhũng tràn lan, trong khi dân chúng sống trong cảnh nghèo đói, lầm than.
Trong bối cảnh đó, Lưu Uyên, một thành viên quý tộc Hung Nô, hậu duệ của các thiền vu trung thành với nhà Hán, đã nung nấu ý định khôi phục lại triều đại này. Lưu Uyên thông minh, ham học, giỏi võ nghệ và được Tư Mã Chiêu, quyền thần của Tào Ngụy, đối đãi trọng thị. Sau khi triều Tấn thành lập, ông bị nghi ngờ vì nguồn gốc Hung Nô, nhưng vẫn được Tấn Vũ Đế trọng dụng.
Năm 304, Lưu Uyên tự xưng là "Hán Vương," thành lập thế lực quân sự và chính quyền riêng, tách khỏi triều đình Tây Tấn. Ông phái quân đi chinh phục các quận huyện, mở rộng lãnh thổ. Đến năm 308, Lưu Uyên xưng Đế, đổi niên hiệu, chính thức thách thức sự thống trị của nhà Tấn.
Lưu Uyên qua đời năm 310, và con trai ông là Lưu Thông lên kế vị. Năm 311, Lưu Thông dẫn quân tấn công Lạc Dương, đánh bại quân Tấn, giết hại hàng vạn người và bắt sống Tấn Hoài Đế. Quân đội của Lưu Thông cướp bóc, tàn phá kinh thành, đốt cháy thuyền bè, gây ra thảm họa "Vĩnh Gia chi loạn" nổi tiếng trong lịch sử.
Sau cuộc nổi loạn này, hoàng tộc Tây Tấn gần như bị tiêu diệt. Tấn Hoài Đế và Tấn Mẫn Đế đều bị Lưu Thông giết hại, triều đại Tây Tấn diệt vong vào năm 316.

Sau khi xưng đế, Tư Mã Viêm đã lắng nghe lời khuyên của các đại thần, quyết định tiến đánh Đông Ngô đang suy yếu dưới sự cai trị ******* của Tôn Hạo. Năm 279, quân Tấn dưới sự chỉ huy của Đỗ Dự, Vương Tuấn và Tư Mã Du đã nhanh chóng đánh bại quân Ngô, bắt sống Tôn Hạo, hoàn thành công cuộc thống nhất.
Khác với chính sách hạn chế quyền lực của tông thất của Tào Phi, Tấn Vũ Đế lại phong tước vương cho các thành viên hoàng tộc, thành lập các quận quốc nhỏ trên khắp lãnh thổ. Mặc dù có mục đích trấn áp các thế lực hào tộc, chính sách này lại phản tác dụng, khi chính các phiên vương lại trở thành những kẻ có dã tâm tranh đoạt ngôi báu, dẫn đến Loạn bát vương sau này.
Về chính sách kinh tế, Tấn Vũ Đế thi hành "Chiếm điền chế," quy định hạn mức sở hữu ruộng đất cho nam và nữ, khuyến khích sản xuất nông nghiệp, bình ổn vùng nông thôn. Nhờ đó, thương nghiệp và thủ công nghiệp phát triển mạnh mẽ, kinh tế phồn thịnh. Ông cũng bãi bỏ chế độ đồn điền của Tào Tháo, cho phép những hộ dân đồn điền trở thành hộ dân thường. Để gia tăng dân số, nhà vua chiêu mộ lưu dân từ Thục và Ngô đến phương bắc, đồng thời cấm các nhà giàu tự chiêu mộ tá điền.
Những chính sách này đã mang lại hiệu quả tích cực, dân số tăng lên đáng kể, và triều Tấn bước vào giai đoạn thịnh vượng được sử sách gọi là "Thái Khang chi trị," gợi nhớ về thời kỳ phồn vinh của nhà Hán.
Tuy nhiên, sau những thành công ban đầu, Tấn Vũ Đế dần sa vào lối sống xa hoa, truỵ lạc. Ông mang hàng ngàn cung nữ của Tôn Hạo về Lạc Dương, ngày đêm chìm đắm trong tửu sắc. Sự xa xỉ của hoàng đế lan rộng ra toàn xã hội, khiến quan lại và giới giàu có đua nhau khoe mẽ, phô trương.
Để duy trì cuộc sống xa hoa, triều đình tăng thuế, quan lại tham nhũng tràn lan, trong khi dân chúng sống trong cảnh nghèo đói, lầm than.
Trong bối cảnh đó, Lưu Uyên, một thành viên quý tộc Hung Nô, hậu duệ của các thiền vu trung thành với nhà Hán, đã nung nấu ý định khôi phục lại triều đại này. Lưu Uyên thông minh, ham học, giỏi võ nghệ và được Tư Mã Chiêu, quyền thần của Tào Ngụy, đối đãi trọng thị. Sau khi triều Tấn thành lập, ông bị nghi ngờ vì nguồn gốc Hung Nô, nhưng vẫn được Tấn Vũ Đế trọng dụng.
Năm 304, Lưu Uyên tự xưng là "Hán Vương," thành lập thế lực quân sự và chính quyền riêng, tách khỏi triều đình Tây Tấn. Ông phái quân đi chinh phục các quận huyện, mở rộng lãnh thổ. Đến năm 308, Lưu Uyên xưng Đế, đổi niên hiệu, chính thức thách thức sự thống trị của nhà Tấn.
Lưu Uyên qua đời năm 310, và con trai ông là Lưu Thông lên kế vị. Năm 311, Lưu Thông dẫn quân tấn công Lạc Dương, đánh bại quân Tấn, giết hại hàng vạn người và bắt sống Tấn Hoài Đế. Quân đội của Lưu Thông cướp bóc, tàn phá kinh thành, đốt cháy thuyền bè, gây ra thảm họa "Vĩnh Gia chi loạn" nổi tiếng trong lịch sử.
Sau cuộc nổi loạn này, hoàng tộc Tây Tấn gần như bị tiêu diệt. Tấn Hoài Đế và Tấn Mẫn Đế đều bị Lưu Thông giết hại, triều đại Tây Tấn diệt vong vào năm 316.