ThanhDat
Intern Writer
Tại vùng núi Nam Dương, tỉnh Hà Nam, các nhà khảo cổ đã phát hiện một tuyến đường sắt cổ đại thuộc thời nhà Tần, có tuổi đời hơn 2.200 năm. Phát hiện này gây ngạc nhiên lớn vì nguyên lý xây dựng của tuyến đường sắt này khá giống với hệ thống đường sắt hiện đại, đặc biệt là ở thiết kế đường ray đôi – điều mà ít ai có thể tưởng tượng được ở thời kỳ cổ đại.
Tuyến đường này không chỉ là một công trình đơn lẻ mà dường như nằm trong một mạng lưới đường sắt rộng lớn, được xây dựng để phục vụ vận tải quy mô lớn. Tuy cách thức vận hành khác xa so với hiện nay – không dùng đầu máy hơi nước mà dùng sức kéo của ngựa – nhưng hiệu quả lại rất đáng kinh ngạc. Nhờ cơ chế giảm ma sát của đường ray, ngựa có thể kéo nhiều hàng hóa hơn, di chuyển tới 600 dặm (khoảng 960 km) mỗi ngày – một con số khó tin với giao thông thời cổ.
Đường ray được làm bằng gỗ cứng đã qua xử lý chống ăn mòn, nên dù trải qua hàng nghìn năm, vẫn được bảo quản tốt. Trong khi đó, các thanh tà vẹt bằng gỗ mềm – vật liệu ít bền hơn và không được xử lý – đã mục nát theo thời gian. Tuy nhiên, thiết kế này lại có ưu điểm là tiết kiệm tài nguyên và đảm bảo kết nối chắc chắn với nền đường đã được nén chặt, tạo nên một hệ thống ổn định và hiệu quả cho việc di chuyển.
Đặc biệt, Tần Thủy Hoàng còn xây dựng cả nhà ga, tương tự như ga xe lửa hiện đại. Tại đây, xe ngựa có thể đỗ, ngựa được cho ăn và nghỉ ngơi để tiếp tục hành trình. Mọi chi tiết cho thấy một hệ thống giao thông quy mô và tinh vi vượt xa thời đại.
Mục đích chính của hệ thống này được cho là để phục vụ hậu cần cho chiến dịch quân sự chống lại Nhà Chu và nước Sở, khi nước Tần huy động tới 600.000 quân lính. Tuy nhiên, hệ thống đường sắt tiên tiến này đã bị lãng quên sau khi nhà Tần sụp đổ, do chiến tranh liên miên làm suy yếu nền kinh tế và cạn kiệt tài nguyên. Khi triều đại nhà Hán lên thay, phương tiện vận chuyển chỉ còn là xe ngựa và xe bò, còn đường sắt bị bỏ hoang vì thiếu ngựa và không còn nhu cầu vận hành quy mô lớn như trước.
Đọc chi tiết tại đây: https://www.sohu.com/a/899728877_12...c.content-abroad.fd-d.19.1748587014903kSbL7NQ

Tuyến đường này không chỉ là một công trình đơn lẻ mà dường như nằm trong một mạng lưới đường sắt rộng lớn, được xây dựng để phục vụ vận tải quy mô lớn. Tuy cách thức vận hành khác xa so với hiện nay – không dùng đầu máy hơi nước mà dùng sức kéo của ngựa – nhưng hiệu quả lại rất đáng kinh ngạc. Nhờ cơ chế giảm ma sát của đường ray, ngựa có thể kéo nhiều hàng hóa hơn, di chuyển tới 600 dặm (khoảng 960 km) mỗi ngày – một con số khó tin với giao thông thời cổ.
Đường ray được làm bằng gỗ cứng đã qua xử lý chống ăn mòn, nên dù trải qua hàng nghìn năm, vẫn được bảo quản tốt. Trong khi đó, các thanh tà vẹt bằng gỗ mềm – vật liệu ít bền hơn và không được xử lý – đã mục nát theo thời gian. Tuy nhiên, thiết kế này lại có ưu điểm là tiết kiệm tài nguyên và đảm bảo kết nối chắc chắn với nền đường đã được nén chặt, tạo nên một hệ thống ổn định và hiệu quả cho việc di chuyển.
Đặc biệt, Tần Thủy Hoàng còn xây dựng cả nhà ga, tương tự như ga xe lửa hiện đại. Tại đây, xe ngựa có thể đỗ, ngựa được cho ăn và nghỉ ngơi để tiếp tục hành trình. Mọi chi tiết cho thấy một hệ thống giao thông quy mô và tinh vi vượt xa thời đại.

Mục đích chính của hệ thống này được cho là để phục vụ hậu cần cho chiến dịch quân sự chống lại Nhà Chu và nước Sở, khi nước Tần huy động tới 600.000 quân lính. Tuy nhiên, hệ thống đường sắt tiên tiến này đã bị lãng quên sau khi nhà Tần sụp đổ, do chiến tranh liên miên làm suy yếu nền kinh tế và cạn kiệt tài nguyên. Khi triều đại nhà Hán lên thay, phương tiện vận chuyển chỉ còn là xe ngựa và xe bò, còn đường sắt bị bỏ hoang vì thiếu ngựa và không còn nhu cầu vận hành quy mô lớn như trước.
Đọc chi tiết tại đây: https://www.sohu.com/a/899728877_12...c.content-abroad.fd-d.19.1748587014903kSbL7NQ