Mr Bens
Intern Writer
Nhà máy điện hạt nhân tại vịnh Shidao, Sơn Đông sử dụng những quả cầu gốm có kích thước tương đương quả bóng tennis, bên trong chứa 12.000 hạt uranium nhỏ hơn hạt vừng. Các quả cầu này được bọc bốn lớp silicon carbide, giúp giữ an toàn tuyệt đối ngay cả khi hệ thống làm mát bị hỏng và nhiệt độ lõi lên tới 1.600°C.
Trong một thử nghiệm vào mùa đông năm ngoái, khi nhiệt độ xuống âm 15°C, toàn bộ nguồn điện được cắt để thử lò phản ứng. Trong 30 giây, hệ thống tự động khóa và tắt, khiến chuyên gia Mỹ đang giám sát bị sốc đến mức làm đổ cả cà phê.
Công nghệ này giúp Trung Quốc nhận được giấy phép thương mại đầu tiên trên thế giới cho lò phản ứng điện hạt nhân thế hệ thứ tư. 93,4% thiết bị được sản xuất trong nước, từ dây chuyền sản xuất quả cầu nhiên liệu đến tua bin khí heli và cả robot siết vít. Các nhà máy nhiệt độ cao này chỉ cần một phần ba diện tích so với nhà máy hạt nhân truyền thống, lại có thể đặt ở những nơi xa xôi như sa mạc Gobi mà không lo thiên tai như sóng thần tại Fukushima.
Điều khiến Mỹ lo lắng là lò này dựa trên nguyên mẫu từng bị họ bỏ dở cách đây 60 năm vì vấn đề ăn mòn vật liệu. Trung Quốc đã khắc phục bằng hợp kim gốm và lớp phủ tự phục hồi nano, không bị rỉ sét sau 5 năm ngâm trong muối nóng chảy. Hệ thống sản xuất hydro tại đây có chi phí thấp hơn một nửa so với phương pháp điện phân. Khu căn cứ sản xuất hydro xanh lớn nhất thế giới có thể hình thành tại sa mạc Tân Cương.
Một sáng tạo khác gây sốc là lò phản ứng chì-bismuth nhỏ gọn đặt vừa trong thùng container và kéo bằng xe tải. Kỹ sư trưởng Dương Hồng Nghị đã chứng minh lò có thể trở thành nhà máy điện di động. Công nghệ này được cho là chuẩn bị cho tàu sân bay hạt nhân thế hệ tiếp theo của Trung Quốc.
Lò chì-bismuth này không cần tiếp nhiên liệu trong 50 năm, công suất cao hơn tàu sân bay lớp Ford 1,8 lần, hấp thụ tới 90% tiếng ồn neutron, giúp tàu ngầm hoạt động yên tĩnh hơn. Nếu bị tấn công, lò tự động chìm vào chất lỏng chì để khóa phóng xạ.
Trong khi Mỹ và châu Âu vẫn loay hoay chọn vị trí xây dựng, thì Trung Quốc chỉ mất trung bình 5,2 năm để hoàn thành một nhà máy hạt nhân. Mỗi kilowatt-giờ điện tại vịnh Shidao chỉ tiêu tốn 0,25 nhân dân tệ (khoảng 900 VNĐ), bằng một nửa so với lò phản ứng thế hệ ba ở châu Âu.
Nga cũng đang gấp rút xây lò phản ứng làm mát bằng chì trước năm 2026. Tuy nhiên, hiệu quả sản xuất của họ chỉ bằng một phần ba Trung Quốc. Trong khi đó, các công ty như Toshiba (Nhật Bản) lại đang phải tra cứu dữ liệu thử nghiệm công khai từ Trung Quốc để tiếp tục tồn tại.
Phía sau sự trỗi dậy này là hệ sinh thái công nghiệp bài bản. Quanh vịnh Shidao đã có 47 nhà máy phụ trợ, đủ để xây thêm hai lò mỗi tháng. Trữ lượng thorium tại Cam Túc có thể cung cấp điện cho cả nước trong 3.000 năm. Riêng huyện Minqin đủ không gian để dựng 20 lò muối nóng chảy.
Số chuyên ngành hạt nhân tại các đại học Trung Quốc đã tăng 290% trong 5 năm. Sinh viên Tsinghua ra trường không ngồi văn phòng mà trực tiếp siết chặt vít trên trục chính của máy thổi heli trị giá 80.000 nhân dân tệ (khoảng 288 triệu VNĐ).
Cùng lúc đó, khi tàu USS Ford phải quay lại sửa lò lần thứ bảy, tàu sân bay hạt nhân Trung Quốc có thể đang vượt eo biển Malacca, kéo theo “kho báu điện hạt nhân” di động với các ống hydro sáng rực dẫn về nhà máy Gobi sau lưng. (Sohu)

Trong một thử nghiệm vào mùa đông năm ngoái, khi nhiệt độ xuống âm 15°C, toàn bộ nguồn điện được cắt để thử lò phản ứng. Trong 30 giây, hệ thống tự động khóa và tắt, khiến chuyên gia Mỹ đang giám sát bị sốc đến mức làm đổ cả cà phê.

Công nghệ này giúp Trung Quốc nhận được giấy phép thương mại đầu tiên trên thế giới cho lò phản ứng điện hạt nhân thế hệ thứ tư. 93,4% thiết bị được sản xuất trong nước, từ dây chuyền sản xuất quả cầu nhiên liệu đến tua bin khí heli và cả robot siết vít. Các nhà máy nhiệt độ cao này chỉ cần một phần ba diện tích so với nhà máy hạt nhân truyền thống, lại có thể đặt ở những nơi xa xôi như sa mạc Gobi mà không lo thiên tai như sóng thần tại Fukushima.
Cam Túc và "vua dạ dày sa mạc": Nuôi chất thải hạt nhân để tạo ra điện
Tại Vũ Uy, Cam Túc, Trung Quốc đã vận hành lò phản ứng muối nóng chảy chạy bằng thorium-232, loại nhiên liệu mà các nhà máy truyền thống thường bỏ qua. Không chỉ rẻ hơn tới 70%, lò này còn có thể trộn chất thải hạt nhân phóng xạ cao vào muối nóng chảy làm nhiên liệu. Trong một thí nghiệm vào tháng 10 năm ngoái, 12 tấn chất thải hạt nhân được đưa vào lò. Ba ngày sau, độ phóng xạ giảm 90% và lượng điện tạo ra đủ cho 100.000 hộ gia đình dùng trong một tháng.
Điều khiến Mỹ lo lắng là lò này dựa trên nguyên mẫu từng bị họ bỏ dở cách đây 60 năm vì vấn đề ăn mòn vật liệu. Trung Quốc đã khắc phục bằng hợp kim gốm và lớp phủ tự phục hồi nano, không bị rỉ sét sau 5 năm ngâm trong muối nóng chảy. Hệ thống sản xuất hydro tại đây có chi phí thấp hơn một nửa so với phương pháp điện phân. Khu căn cứ sản xuất hydro xanh lớn nhất thế giới có thể hình thành tại sa mạc Tân Cương.

Một sáng tạo khác gây sốc là lò phản ứng chì-bismuth nhỏ gọn đặt vừa trong thùng container và kéo bằng xe tải. Kỹ sư trưởng Dương Hồng Nghị đã chứng minh lò có thể trở thành nhà máy điện di động. Công nghệ này được cho là chuẩn bị cho tàu sân bay hạt nhân thế hệ tiếp theo của Trung Quốc.
Lò chì-bismuth này không cần tiếp nhiên liệu trong 50 năm, công suất cao hơn tàu sân bay lớp Ford 1,8 lần, hấp thụ tới 90% tiếng ồn neutron, giúp tàu ngầm hoạt động yên tĩnh hơn. Nếu bị tấn công, lò tự động chìm vào chất lỏng chì để khóa phóng xạ.

Trong khi Mỹ và châu Âu vẫn loay hoay chọn vị trí xây dựng, thì Trung Quốc chỉ mất trung bình 5,2 năm để hoàn thành một nhà máy hạt nhân. Mỗi kilowatt-giờ điện tại vịnh Shidao chỉ tiêu tốn 0,25 nhân dân tệ (khoảng 900 VNĐ), bằng một nửa so với lò phản ứng thế hệ ba ở châu Âu.

Nga cũng đang gấp rút xây lò phản ứng làm mát bằng chì trước năm 2026. Tuy nhiên, hiệu quả sản xuất của họ chỉ bằng một phần ba Trung Quốc. Trong khi đó, các công ty như Toshiba (Nhật Bản) lại đang phải tra cứu dữ liệu thử nghiệm công khai từ Trung Quốc để tiếp tục tồn tại.
Phía sau sự trỗi dậy này là hệ sinh thái công nghiệp bài bản. Quanh vịnh Shidao đã có 47 nhà máy phụ trợ, đủ để xây thêm hai lò mỗi tháng. Trữ lượng thorium tại Cam Túc có thể cung cấp điện cho cả nước trong 3.000 năm. Riêng huyện Minqin đủ không gian để dựng 20 lò muối nóng chảy.
Số chuyên ngành hạt nhân tại các đại học Trung Quốc đã tăng 290% trong 5 năm. Sinh viên Tsinghua ra trường không ngồi văn phòng mà trực tiếp siết chặt vít trên trục chính của máy thổi heli trị giá 80.000 nhân dân tệ (khoảng 288 triệu VNĐ).

Cùng lúc đó, khi tàu USS Ford phải quay lại sửa lò lần thứ bảy, tàu sân bay hạt nhân Trung Quốc có thể đang vượt eo biển Malacca, kéo theo “kho báu điện hạt nhân” di động với các ống hydro sáng rực dẫn về nhà máy Gobi sau lưng. (Sohu)