ThanhDat
Intern Writer
Cơ sở hạt nhân Fordow của Iran được chôn sâu hơn 90 mét dưới lòng đất, khiến hơn 3.000 máy ly tâm làm giàu uranium ở đây gần như bất khả xâm phạm. Israel hiện không thể phá hủy cơ sở này vì bom GBU-28 do Mỹ cung cấp chỉ xuyên được tối đa 6 mét bê tông cốt thép, nên dù có ném nhiều lần cũng không đạt được hiệu quả.
Trong khi đó, quân đội Mỹ sở hữu GBU-57, loại bom được phương Tây gọi là "máy nghiền boongke". GBU-57 nặng 13,6 tấn, dài 6,2 mét, đầu đạn nặng 2,4 tấn, đường kính 0,8 mét, sử dụng hợp kim thép niken-coban. Hệ thống ngòi nổ thông minh giúp bom điều chỉnh thời điểm phát nổ phù hợp với từng lớp vật chất, có thể khoan sâu 60 mét trong bê tông cốt thép.
Tuy nhiên, Israel không thể sử dụng GBU-57 vì chỉ máy bay ném bom chiến lược B-2 mới có thể mang nó và mỗi lần chỉ mang được hai quả. Để phá huỷ Fordow, cần ném liên tục từ 6 đến 10 quả GBU-57, tương đương ít nhất 4 đến 5 chiếc B-2 phối hợp thực hiện. Điều này tiềm ẩn nhiều rủi ro về chiến lược lẫn kỹ thuật.
Tiếp theo, đầu đạn của DF-15C dài 2,5 mét, được làm từ hợp kim nano-vonfram cường độ cao, tích hợp công nghệ ngòi nổ đặc biệt giúp không phát nổ khi xuyên qua vật liệu rắn. Điều này đảm bảo đầu đạn chỉ phát nổ đúng thời điểm, sau khi đã thâm nhập sâu vào boongke.
Ngoài ra, tên lửa DF-15C còn có khả năng cơ động siêu thanh, rất khó bị đánh chặn bởi các hệ thống phòng không hiện đại. Khác với B-2 phải bay gần mục tiêu (cách khoảng 20 km) để thả bom, DF-15C có thể được phóng từ xa mà vẫn đạt độ chính xác cao, giúp giảm thiểu rủi ro đáng kể.
Đặc biệt, độ xuyên phá của GBU-57 chỉ đạt 60 mét trong bê tông và 40 mét trong đá. Muốn phá hủy Fordow, phải sử dụng nhiều quả bom cùng lúc. Trong khi đó, DF-15C chỉ cần 2 đến 3 quả để đạt cùng hiệu quả nhờ tốc độ và động năng vượt trội.
Mặc dù GBU-57 có ưu thế về khả năng triển khai toàn cầu bằng máy bay B-2, nhưng Trung Quốc không chọn cách tiếp cận đó. DF-15C được phát triển với mục tiêu răn đe tại khu vực châu Á, đặc biệt trong trường hợp có xung đột tại eo biển Đài Loan. Nếu cần, DF-15C hoàn toàn có thể tích hợp lên các tên lửa tầm xa khác như “Guam Express” để tấn công các căn cứ quân sự Mỹ trong chuỗi đảo thứ nhất và thứ hai.
Hiện tại, Dongfeng-15C được đánh giá là “vua phá boongke” thực sự, nhờ sự kết hợp giữa động năng cực mạnh, vật liệu siêu bền và công nghệ dẫn đường chính xác. (Sohu)

Trong khi đó, quân đội Mỹ sở hữu GBU-57, loại bom được phương Tây gọi là "máy nghiền boongke". GBU-57 nặng 13,6 tấn, dài 6,2 mét, đầu đạn nặng 2,4 tấn, đường kính 0,8 mét, sử dụng hợp kim thép niken-coban. Hệ thống ngòi nổ thông minh giúp bom điều chỉnh thời điểm phát nổ phù hợp với từng lớp vật chất, có thể khoan sâu 60 mét trong bê tông cốt thép.

Tuy nhiên, Israel không thể sử dụng GBU-57 vì chỉ máy bay ném bom chiến lược B-2 mới có thể mang nó và mỗi lần chỉ mang được hai quả. Để phá huỷ Fordow, cần ném liên tục từ 6 đến 10 quả GBU-57, tương đương ít nhất 4 đến 5 chiếc B-2 phối hợp thực hiện. Điều này tiềm ẩn nhiều rủi ro về chiến lược lẫn kỹ thuật.

DF-15C của Trung Quốc: Tốc độ, uy lực và khả năng xuyên phá vượt trội
So với GBU-57, tên lửa DF-15C của Trung Quốc tuy có đầu đạn nhỏ hơn (chỉ chứa 1 tấn thuốc nổ so với 2,4 tấn của GBU-57), nhưng lại sở hữu nhiều lợi thế quan trọng. Đầu tiên là động năng khi va chạm. GBU-57 đạt tốc độ khoảng 1,5 lần tốc độ âm thanh khi chạm đất và tạo ra động năng 1,37 tỷ joule. Trong khi đó, DF-15C dùng động cơ tên lửa để tăng tốc, đạt tốc độ Mach 6 và sinh ra động năng lên tới 2 tỷ joule khi va chạm, đủ để bù đắp sự khác biệt về lượng thuốc nổ.
Tiếp theo, đầu đạn của DF-15C dài 2,5 mét, được làm từ hợp kim nano-vonfram cường độ cao, tích hợp công nghệ ngòi nổ đặc biệt giúp không phát nổ khi xuyên qua vật liệu rắn. Điều này đảm bảo đầu đạn chỉ phát nổ đúng thời điểm, sau khi đã thâm nhập sâu vào boongke.
Ngoài ra, tên lửa DF-15C còn có khả năng cơ động siêu thanh, rất khó bị đánh chặn bởi các hệ thống phòng không hiện đại. Khác với B-2 phải bay gần mục tiêu (cách khoảng 20 km) để thả bom, DF-15C có thể được phóng từ xa mà vẫn đạt độ chính xác cao, giúp giảm thiểu rủi ro đáng kể.

Đặc biệt, độ xuyên phá của GBU-57 chỉ đạt 60 mét trong bê tông và 40 mét trong đá. Muốn phá hủy Fordow, phải sử dụng nhiều quả bom cùng lúc. Trong khi đó, DF-15C chỉ cần 2 đến 3 quả để đạt cùng hiệu quả nhờ tốc độ và động năng vượt trội.

Mặc dù GBU-57 có ưu thế về khả năng triển khai toàn cầu bằng máy bay B-2, nhưng Trung Quốc không chọn cách tiếp cận đó. DF-15C được phát triển với mục tiêu răn đe tại khu vực châu Á, đặc biệt trong trường hợp có xung đột tại eo biển Đài Loan. Nếu cần, DF-15C hoàn toàn có thể tích hợp lên các tên lửa tầm xa khác như “Guam Express” để tấn công các căn cứ quân sự Mỹ trong chuỗi đảo thứ nhất và thứ hai.
Hiện tại, Dongfeng-15C được đánh giá là “vua phá boongke” thực sự, nhờ sự kết hợp giữa động năng cực mạnh, vật liệu siêu bền và công nghệ dẫn đường chính xác. (Sohu)
