Người đẹp trai nhất thời Chiến Quốc có số phận như thế nào?

Nan Đắc Hữu Tình Nhân
Nan Đắc Hữu Tình Nhân
Phản hồi: 0

Nan Đắc Hữu Tình Nhân

Quan Thục Di
Thành viên BQT
Tống Ngọc, là nhà văn từ phú của nước Sở thời chiến quốc, tương truyền là học trò của nhà thơ số 1 Sở quốc Khuất Nguyên, đời sau thường gọi hai người là "Khuất Tống". Cái gọi là những lời ám chỉ về "Hạ Lý Ba Nhân", "Dương Xuân Bạch Tuyết" và "Khúc Cao Hòa Quả" đều nói về ông ta. Sách Sử ký viết: "Sau khi Khuất Nguyên qua đời, có Tống Ngọc, Đường Lặc, Cảnh Si Chi Đồ. Họ đều có tài ăn nói và nổi tiếng về văn xuôi, tuy nhiên họ đều noi theo Khuất Nguyên, cuối cùng không dám nói thẳng". "Văn Tâm Điêu Long – Tạp Văn" nói: "Tống Ngọc có tài nhưng cũng không chạy theo xu hướng. Ông ấy đã tạo ra hình thức viết đối thoại, thể hiện phong thái của riêng mình, thể hiện khát vọng, đắm chìm trong cảm xúc và bày tỏ tấm lòng mình qua từng lời nói".

Tống Ngọc là người như thế nào, chúng ta chỉ có thể nhìn sơ qua qua những bài viết đời sau được đề cập đến. Trong tiểu thuyết cổ đại và các tác phẩm văn học khác, vẻ đẹp của Tống Ngọc và vẻ ngoài của Phan An thường được dùng để miêu tả vẻ đẹp của đàn ông. Chúng ta có thể cảm nhận được Tống Ngọc khôi ngô tuấn tú như thế nào từ "Đăng Đồ Tử Hảo Sắc Phú" của Tống Ngọc.

1741227737291.png


So với các mỹ nam khác, cuộc đời của Tống Ngọc được xem là may mắn nhất nhưng chỉ là nhất trong tứ đại mỹ nam mà thôi, bởi nói đúng ra thì cuộc đời ông cũng lắm bi ai trắc trở. Vẻ đẹp của ông lưu truyền thiên cổ, nhưng vẻ đẹp ấy lại là một bí ẩn muôn đời, bởi lật tìm trong sử sách, thật khó tìm ra một bức họa nào họa lại chân dung ông còn lưu tới ngày nay. Tuy nhiên trong một số tác phẩm văn học của Trung Quốc, thì vẻ đẹp của ông còn ẩn chứa trong những câu chữ rằng, ông vừa có tướng mạo đẹp mã long lanh, lại bất chấp gia cảnh nghèo nàn mà rèn luyện cho mình tài văn thơ, ăn nói khéo léo, xoay chuyển cả tâm trí người khác.

Tống Ngọc rốt cuộc là thế nào? Người như Tống Ngọc – tài sắc vẹn toàn quả là hiếm trong xã hội thời xưa, đặc biệt là bất chấp cả xuất thân bần hàn của mình. Và ý thức được chuyện đó, cũng như là tìm cơ hội cho mình đổi đời, Tống Ngọc đã mưu cầu con đường chính trị bằng cách bỏ xứ mà lặn lội tới kinh thành Sở quốc rồi dần dần trở thành thị tòng văn học hầu hạ bên cạnh Sở Vương.

Tống Ngọc có lẽ là người duy nhất trong tứ đại mỹ nam không chết thảm, nhưng xem ra số phận của ông thật sự cũng không mấy tốt đẹp. Tài năng văn chương vượt trội và vẻ ngoài điển trai đã mang đến cho ông rất nhiều rắc rối, nên ông cũng bị người khác ghét bỏ và thậm chí bị vu khống. Tương truyền, tài năng của Tống Ngọc có thời từng được Sở Vương tán thưởng, nhưng vì biệt tài xảo ngôn của đại mỹ nam này vừa có lợi, vừa có hại, mà cái hại đó không hợp với chốn quan trường, nên cuối cùng, Tống Ngọc gần như là không còn cơ hội nào trong việc mưu cầu chính trị. Sau cùng, ông đã rời bỏ hoàng cung, trở về với chốn điền viên nơi quê nhà rồi qua đời trong sự tiếc nuối vô hạn.

1741227747248.png


Có một câu chuyện khác liên quan đến Tống Ngọc như sau. Truyện kể lại rằng, Đăng Đồ Tử bẩm báo Sở Vương rằng Tống Ngọc là một mỹ nam, lại rất biết ăn nói, nhưng bản tính háo sắc, nên đừng bao giờ để hắn đến hậu cung. Nghe như thế, Tống Ngọc liền phản kích. Anh ta tâu với Sở Vương, xin Sở Vương công tâm suy xét, xem anh ta với Đăng Đồ Tử ai háo sắc hơn?

Tống Ngọc trình bày "Mỹ nữ trong thiên hạ không đâu sánh bằng nước Sở, mỹ nữ nước Sở không đâu sánh bằng quê hương thần, Mỹ nữ quê hương thần không đâu sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần, Đông Lân". Theo Tống Ngọc thì cô hàng xóm xinh đẹp này nếu cao thêm một phân thì quá cao, nếu bớt đi một phân thì quá thấp; nếu thoa thêm ít phấn thì quá trắng, thoa thêm ít son thì quá đỏ.

Lông mày thì cong mượt, làn da thì trắng như tuyết, eo thon, răng trắng. "Ngay cả một tuyệt thế giai nhân như vậy quan tâm đến thần suốt 3 năm mà thần vẫn chưa xao lòng, thì không lẽ thần là người háo sắc? Ngược lại, Đăng Đồ Tử không phải là kẻ tốt lành gì. Hắn có người vợ xấu xí, đầu tóc rối bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm, môi trề, bước đi hụt trước thiếu sau, lại thêm lưng gù, người đầy mụn ghẻ. Đăng Đồ Tử thế mà lại thích cô ta, có liền 5 mụn con. Hoàng thượng thấy không, chỉ cần là phụ nữ thì Đăng Đồ Tử thích ngay, vì thế hắn ta háo sắc hơn thần".

Thực ra, nhìn từ góc độ người đời, Đăng Đồ Tử không bỏ vợ là điều đáng khen. Nhưng miệng lưỡi của Tống Ngọc phi phàm, làm cho Sở Vương thị phi lẫn lộn, phán Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc. Bằng phán quyết này, Đăng Đồ Tử phải mang tiếng xấu muôn đời, trở thành danh từ dành cho những kẻ háo sắc.
 


Đăng nhập một lần thảo luận tẹt ga
Thành viên mới đăng
Top