ThanhDat
Intern Writer
Máy ép rèn thủy lực 80.000 tấn là một trong những thiết bị công nghiệp mạnh nhất thế giới, và việc Trung Quốc sở hữu nó mang ý nghĩa chiến lược rất lớn. Thay vì hàn hay lắp ráp, máy dùng áp lực khổng lồ để nén kim loại thành một khối liền mạch, tạo ra các chi tiết có độ bền, khả năng chịu áp lực, chịu nhiệt và chịu tốc độ cực cao, điều không thể đạt được bằng các phương pháp thông thường. Nhờ công nghệ này, Trung Quốc giờ có thể tự chế tạo những bộ phận khổng lồ, đòi hỏi độ chính xác cao như thân tàu ngầm hạt nhân, nòng pháo hải quân, càng đáp máy bay chiến đấu, bánh xe tàu cao tốc hay boong tàu sân bay mà trước kia từng phải phụ thuộc nước ngoài. Việc làm chủ máy ép rèn hạng nặng không chỉ giúp Trung Quốc tự chủ hoàn toàn chuỗi sản xuất công nghiệp nặng, kể cả quốc phòng, mà còn đảo ngược thế trận: từ chỗ phải nhập khẩu và bị hạn chế sử dụng, nay họ đã trở thành nước mà cả Mỹ, châu Âu phải tìm đến hợp tác. Đây chính là lý do thiết bị này được xem như “nắm đấm thép” biểu tượng cho sự trỗi dậy công nghiệp của Trung Quốc.
Vài ngày trước, tại cảng Thanh Đảo, một tàu chở hàng 300.000 tấn đã được hạ thủy. Điểm đặc biệt không nằm ở kích thước mà ở “trái tim” của nó: trục chính động cơ diesel do Trung Quốc sản xuất. Bộ phận này được chế tạo từ một khối kim loại khổng lồ, cao 42 mét, nặng 80.000 tấn, nhờ máy ép rèn hạng nặng, “nắm đấm sắt công nghiệp” mạnh nhất thế giới.
Máy ép rèn không hàn hay lắp ráp kim loại mà dùng áp lực khổng lồ để nén chúng thành một khối thống nhất, giúp vật liệu bền hơn, chịu được nhiệt độ, áp suất và tốc độ cao. Đây là công nghệ quyết định sự tồn tại của tàu sân bay, máy bay J-20, tàu ngầm hạt nhân hay đường sắt tốc độ cao.
Trong thập niên 1990, Trung Quốc từng phải mua máy ép 40.000 tấn từ Đức kèm điều kiện “cấm sử dụng trong quân sự”. Sự phụ thuộc này trở thành nỗi đau kéo dài nhiều năm. Sau hơn 20 năm nghiên cứu, năm 2013 Trung Quốc đã hoàn thiện máy ép thủy lực 80.000 tấn, cao 42 mét, nặng 22.000 tấn tại Tứ Xuyên, đánh dấu bước đột phá lớn.
Ngay cả tấm ống năng lượng hạt nhân của Hualong One cũng được sản xuất trong nước, đạt “nội địa hóa 100%”. Nếu trước kia Trung Quốc phải nhập khẩu chi tiết nhỏ, thì nay toàn bộ tàu ngầm hạt nhân có thể chế tạo bằng sản phẩm trong nước.
Sự thay đổi này khiến phương Tây phải bất ngờ. Pháp đặt Trung Quốc gia công phần thân chịu áp lực tàu ngầm, Siemens của Đức tìm đến hợp tác, thậm chí doanh nghiệp Mỹ cũng hỏi mua nhưng bị từ chối. Tạp chí The Economist nhận xét: “Trung Quốc đã gãi đúng chỗ ngứa của ngành công nghiệp toàn cầu.”
Dù là tên lửa Đông Phong hay tàu khu trục 055, tất cả đều dựa vào khả năng sản xuất từ loại máy này. Bất cứ ai nắm công nghệ rèn hạng nặng sẽ nắm quyền chi phối chuỗi công nghiệp toàn cầu.
Bạn nghĩ sao về điều này? (Sohu)
Vài ngày trước, tại cảng Thanh Đảo, một tàu chở hàng 300.000 tấn đã được hạ thủy. Điểm đặc biệt không nằm ở kích thước mà ở “trái tim” của nó: trục chính động cơ diesel do Trung Quốc sản xuất. Bộ phận này được chế tạo từ một khối kim loại khổng lồ, cao 42 mét, nặng 80.000 tấn, nhờ máy ép rèn hạng nặng, “nắm đấm sắt công nghiệp” mạnh nhất thế giới.

Máy ép rèn không hàn hay lắp ráp kim loại mà dùng áp lực khổng lồ để nén chúng thành một khối thống nhất, giúp vật liệu bền hơn, chịu được nhiệt độ, áp suất và tốc độ cao. Đây là công nghệ quyết định sự tồn tại của tàu sân bay, máy bay J-20, tàu ngầm hạt nhân hay đường sắt tốc độ cao.
Trong thập niên 1990, Trung Quốc từng phải mua máy ép 40.000 tấn từ Đức kèm điều kiện “cấm sử dụng trong quân sự”. Sự phụ thuộc này trở thành nỗi đau kéo dài nhiều năm. Sau hơn 20 năm nghiên cứu, năm 2013 Trung Quốc đã hoàn thiện máy ép thủy lực 80.000 tấn, cao 42 mét, nặng 22.000 tấn tại Tứ Xuyên, đánh dấu bước đột phá lớn.
Thông số ấn tượng và ứng dụng thực tế
Máy ép rèn khổng lồ này sở hữu diện tích bàn làm việc 80 m², có thể rèn cả tháp pháo xe tăng. Nó xử lý được phôi kim loại nặng đến 700 tấn, đủ để sản xuất thân tàu ngầm hạt nhân. Độ chính xác gia công vượt chuẩn châu Âu, giúp bánh xe đường sắt tốc độ cao bền hơn 1,5 lần. Hệ thống càng đáp của máy bay C919 tăng sức chịu lực 40% và không bị hỏng sau nhiều lần cất hạ cánh.
Ngay cả tấm ống năng lượng hạt nhân của Hualong One cũng được sản xuất trong nước, đạt “nội địa hóa 100%”. Nếu trước kia Trung Quốc phải nhập khẩu chi tiết nhỏ, thì nay toàn bộ tàu ngầm hạt nhân có thể chế tạo bằng sản phẩm trong nước.
Sự thay đổi này khiến phương Tây phải bất ngờ. Pháp đặt Trung Quốc gia công phần thân chịu áp lực tàu ngầm, Siemens của Đức tìm đến hợp tác, thậm chí doanh nghiệp Mỹ cũng hỏi mua nhưng bị từ chối. Tạp chí The Economist nhận xét: “Trung Quốc đã gãi đúng chỗ ngứa của ngành công nghiệp toàn cầu.”
Ý nghĩa chiến lược với công nghiệp quân sự và dân sự
Đằng sau chiếc máy ép này là sự kết hợp của hệ thống điều khiển, cảm biến, thủy lực và thuật toán, kết tinh hàng chục năm nỗ lực R&D. Nó không chỉ là công cụ mà còn là nền tảng của sức mạnh quân sự. Nhờ công nghệ rèn này, nòng pháo hải quân có tuổi thọ gấp đôi, bánh răng động cơ xe tăng không cần nhập khẩu, boong tàu sân bay rèn thành một khối thống nhất, an toàn hơn trước va chạm.
Dù là tên lửa Đông Phong hay tàu khu trục 055, tất cả đều dựa vào khả năng sản xuất từ loại máy này. Bất cứ ai nắm công nghệ rèn hạng nặng sẽ nắm quyền chi phối chuỗi công nghiệp toàn cầu.
Bạn nghĩ sao về điều này? (Sohu)