NhatDuy
Intern Writer
Gần đây, thông tin Trung Quốc ngừng sản xuất tên lửa DF-100 lan truyền mạnh trên mạng xã hội, khiến nhiều người bất ngờ. Một số ý kiến châm biếm cho rằng Mỹ “choáng váng” khi Trung Quốc dừng chế tạo loại tên lửa hành trình siêu thanh từng được ca ngợi là mạnh nhất thế giới chỉ vì “lạc hậu công nghệ”.
DF-100 từng được quảng bá là tên lửa hành trình siêu thanh toàn tầm duy nhất thế giới, đạt tốc độ Mach 4 (gấp bốn lần tốc độ âm thanh), tầm bắn hơn 3.000 km và độ chính xác đến từng mét. Điều này đồng nghĩa nó có thể đánh trúng mục tiêu cách xa 3.000 km, như căn cứ Mỹ ở Guam, chỉ trong khoảng 40 phút.
Sự ra đời của DF-100 từng gây chấn động giới quân sự toàn cầu, bởi hầu hết tên lửa hành trình khi đó bay dưới tốc độ âm thanh. Tốc độ siêu thanh của DF-100 khiến hệ thống phòng không đối phương gần như không kịp phản ứng. Đặc biệt, nó có thể tấn công cả mục tiêu di động trên biển như tàu sân bay, nên được mệnh danh là “vũ khí thống nhất quân sự”.
Thế nhưng, chỉ sau thời gian ngắn sản xuất hàng loạt, DF-100 lại bị dừng chế tạo. Lý do chính thức: công nghệ lỗi thời.
Tên lửa hành trình siêu thanh có đường bay thấp, khó bị phát hiện; tên lửa đạn đạo lại vượt trội về tốc độ và khó phòng thủ. Khi công nghệ dẫn đường giai đoạn cuối được cải tiến, tên lửa đạn đạo dần chiếm ưu thế. DF-26 có tầm bắn tới 4.000 km, tốc độ hành trình vượt Mach 6 và khi tái nhập đạt Mach 18. So với DF-100, tốc độ Mach 4 là khá khiêm tốn.
Ngoài ra, tên lửa đạn đạo có khả năng “tiêu diệt động năng” với sức công phá vượt xa đầu đạn nổ thông thường. Một đầu đạn siêu thanh lao thẳng vào tàu sân bay có thể xuyên thủng boong như khối sắt khổng lồ – điều DF-100 không thể làm được.
Chi phí cũng là yếu tố quan trọng. DF-100 là vũ khí công nghệ cao, sản xuất và bảo trì tốn kém, trong khi DF-26 vừa mạnh hơn, vừa đa nhiệm hơn khi có thể tấn công cả mục tiêu trên bộ, trên biển và mang đầu đạn hạt nhân. Với ngân sách quốc phòng có hạn, việc ưu tiên loại vũ khí hiệu quả và linh hoạt hơn là điều tất yếu.
Quân đội Mỹ cũng đặc biệt chú ý khi DF-100 bị dừng sản xuất. Một số chuyên gia Mỹ thừa nhận tốc độ phát triển tên lửa của Trung Quốc vượt xa dự đoán. Dù DF-100 dừng lại, các mẫu siêu thanh mới như DF-17 vẫn khiến hệ thống phòng thủ Mỹ gặp khó.
Giá thành cũng là một “vũ khí” khác: DF-26 có tầm bắn và tốc độ vượt xa tên lửa Tomahawk của Mỹ (Mach 0,8), nhưng giá chỉ bằng một phần ba. Điều này gây sức ép lớn lên ngân sách và chiến lược vũ trang của Washington.
Tên lửa Tomahawk của Mỹ
Việc DF-100 biến mất giống như khi một mẫu điện thoại cao cấp bị thay thế bởi phiên bản mới vượt trội. Không phải vì sản phẩm cũ kém, mà vì công nghệ đã tiến thêm một bước. Với DF-17, DF-26 và các dự án tên lửa siêu thanh phóng từ trên không, Trung Quốc đang mở ra kỷ nguyên vũ khí mới, có thể thay đổi cục diện quân sự toàn cầu.
Việc dừng sản xuất DF-100 không phải dấu chấm hết, mà là khởi đầu cho giai đoạn công nghệ tiên tiến hơn, phản ánh nhịp tiến hóa khốc liệt trong cuộc đua vũ trang toàn cầu. (Sohu)

DF-100 từng được quảng bá là tên lửa hành trình siêu thanh toàn tầm duy nhất thế giới, đạt tốc độ Mach 4 (gấp bốn lần tốc độ âm thanh), tầm bắn hơn 3.000 km và độ chính xác đến từng mét. Điều này đồng nghĩa nó có thể đánh trúng mục tiêu cách xa 3.000 km, như căn cứ Mỹ ở Guam, chỉ trong khoảng 40 phút.

Sự ra đời của DF-100 từng gây chấn động giới quân sự toàn cầu, bởi hầu hết tên lửa hành trình khi đó bay dưới tốc độ âm thanh. Tốc độ siêu thanh của DF-100 khiến hệ thống phòng không đối phương gần như không kịp phản ứng. Đặc biệt, nó có thể tấn công cả mục tiêu di động trên biển như tàu sân bay, nên được mệnh danh là “vũ khí thống nhất quân sự”.
Thế nhưng, chỉ sau thời gian ngắn sản xuất hàng loạt, DF-100 lại bị dừng chế tạo. Lý do chính thức: công nghệ lỗi thời.
Vì sao “siêu vũ khí” DF-100 bị khai tử?
Đầu thế kỷ 21, trước mối đe dọa từ nhóm tác chiến tàu sân bay Mỹ, Trung Quốc đã phát triển song song hai hướng: tên lửa hành trình siêu thanh DF-100 và tên lửa đạn đạo chống hạm DF-21D, DF-26.
Tên lửa hành trình siêu thanh có đường bay thấp, khó bị phát hiện; tên lửa đạn đạo lại vượt trội về tốc độ và khó phòng thủ. Khi công nghệ dẫn đường giai đoạn cuối được cải tiến, tên lửa đạn đạo dần chiếm ưu thế. DF-26 có tầm bắn tới 4.000 km, tốc độ hành trình vượt Mach 6 và khi tái nhập đạt Mach 18. So với DF-100, tốc độ Mach 4 là khá khiêm tốn.

Ngoài ra, tên lửa đạn đạo có khả năng “tiêu diệt động năng” với sức công phá vượt xa đầu đạn nổ thông thường. Một đầu đạn siêu thanh lao thẳng vào tàu sân bay có thể xuyên thủng boong như khối sắt khổng lồ – điều DF-100 không thể làm được.

Chi phí cũng là yếu tố quan trọng. DF-100 là vũ khí công nghệ cao, sản xuất và bảo trì tốn kém, trong khi DF-26 vừa mạnh hơn, vừa đa nhiệm hơn khi có thể tấn công cả mục tiêu trên bộ, trên biển và mang đầu đạn hạt nhân. Với ngân sách quốc phòng có hạn, việc ưu tiên loại vũ khí hiệu quả và linh hoạt hơn là điều tất yếu.
Quân đội Mỹ cũng đặc biệt chú ý khi DF-100 bị dừng sản xuất. Một số chuyên gia Mỹ thừa nhận tốc độ phát triển tên lửa của Trung Quốc vượt xa dự đoán. Dù DF-100 dừng lại, các mẫu siêu thanh mới như DF-17 vẫn khiến hệ thống phòng thủ Mỹ gặp khó.

Giá thành cũng là một “vũ khí” khác: DF-26 có tầm bắn và tốc độ vượt xa tên lửa Tomahawk của Mỹ (Mach 0,8), nhưng giá chỉ bằng một phần ba. Điều này gây sức ép lớn lên ngân sách và chiến lược vũ trang của Washington.

Tên lửa Tomahawk của Mỹ
Việc DF-100 biến mất giống như khi một mẫu điện thoại cao cấp bị thay thế bởi phiên bản mới vượt trội. Không phải vì sản phẩm cũ kém, mà vì công nghệ đã tiến thêm một bước. Với DF-17, DF-26 và các dự án tên lửa siêu thanh phóng từ trên không, Trung Quốc đang mở ra kỷ nguyên vũ khí mới, có thể thay đổi cục diện quân sự toàn cầu.

Việc dừng sản xuất DF-100 không phải dấu chấm hết, mà là khởi đầu cho giai đoạn công nghệ tiên tiến hơn, phản ánh nhịp tiến hóa khốc liệt trong cuộc đua vũ trang toàn cầu. (Sohu)