ThanhDat
Intern Writer
Sona Comstar, nhà nhập khẩu nam châm đất hiếm lớn nhất thế giới, cho biết họ đã nhập khoảng 120 tấn nam châm từ Trung Quốc trong năm tài chính vừa qua. Những nam châm này sau đó được dùng trong sản phẩm của các tập đoàn lớn như Stellantis và Tesla.
Tuy nhiên, thời kỳ nhập hàng giá rẻ đã kết thúc. Trung Quốc đã siết chặt xuất khẩu đất hiếm, không còn bán với giá thấp như trước. Trung Quốc thậm chí yêu cầu các bên nhập khẩu cung cấp thông tin như phạm vi sử dụng và khách hàng. Bị ảnh hưởng trực tiếp, Sona Comstar buộc phải tìm nguồn thay thế trong nước từ Ấn Độ.
Câu hỏi đặt ra: Liệu Ấn Độ có thể trở thành quốc gia sản xuất đất hiếm thay thế Trung Quốc? Câu trả lời khiến nhiều nhà đầu tư phương Tây thất vọng. Theo các cơ quan tình báo Hoa Kỳ, Ấn Độ sở hữu hơn 6 triệu tấn đất hiếm, được cho là lớn thứ ba thế giới. Hoa Kỳ từng kêu gọi đầu tư vào Ấn Độ để có nguồn cung đất hiếm ổn định và giá rẻ.
Không bỏ lỡ cơ hội này, chính phủ Modi dự kiến chi khoảng 35.000 đến 50.000 crore rupee (tương đương khoảng 10.000 - 14.000 tỷ VNĐ) để khai thác đất hiếm trong nước, phục vụ mục tiêu của "Sứ mệnh khoáng sản quan trọng quốc gia". Nhưng việc các nước như Nhật Bản, Hàn Quốc hay châu Âu có được hưởng lợi hay không lại là chuyện khác.
Thứ hai, Ấn Độ bị cho là thiếu minh bạch và khó tin cậy. Trong 10 năm qua, tỷ lệ sản xuất trong GDP nước này giảm, hơn 2.000 doanh nghiệp nước ngoài đã rút lui. Một trong những lý do là nhà đầu tư không thể chuyển lợi nhuận ra nước ngoài. Kiếm tiền ở Ấn Độ, chỉ được tiêu tại Ấn Độ.
Dù vậy, chính phủ Modi dường như không lo ngại. Trong bối cảnh tài nguyên lên ngôi, họ tin rằng với trữ lượng đất hiếm lớn, Ấn Độ có thể kiểm soát thị trường toàn cầu như cách Australia và Brazil từng áp lực Trung Quốc về quặng sắt.
Điều quan trọng là đất hiếm là nguyên liệu thiết yếu của công nghiệp hiện đại. Mỹ cho biết mỗi chiếc F-35 cần hàng trăm kg đất hiếm tinh chế từ Trung Quốc. Mỹ thiếu cả tài nguyên lẫn công nghệ, nên phải phụ thuộc vào nguồn nhập khẩu từ Trung Quốc.
Trung Quốc siết xuất khẩu đã khiến Ấn Độ nổi lên. Nhưng không có nguồn vốn nào đến từ hư không. Sau khi đánh giá rủi ro tài chính tại Ấn Độ, phương Tây có thể buộc phải từ bỏ ý định đầu tư và quay lại đàm phán với Trung Quốc. So với việc đổ tiền vào thị trường bất ổn, thương lượng trực tiếp với Trung Quốc có thể hiệu quả hơn.
Đây có thể là lý do khiến Mỹ đang đề xuất nới lỏng một số lệnh trừng phạt để đổi lấy nguồn cung đất hiếm từ Trung Quốc. Tuy nhiên, nếu Trung Quốc xác định đối đầu Mỹ là điều không tránh khỏi, họ sẽ không dễ dàng nhân nhượng. Bởi trong nhiều trường hợp, danh tiếng của Mỹ cũng chẳng hơn gì Ấn Độ. Đó đều là những quốc gia từng “qua sông đốt cầu”. (Sohu)

Tuy nhiên, thời kỳ nhập hàng giá rẻ đã kết thúc. Trung Quốc đã siết chặt xuất khẩu đất hiếm, không còn bán với giá thấp như trước. Trung Quốc thậm chí yêu cầu các bên nhập khẩu cung cấp thông tin như phạm vi sử dụng và khách hàng. Bị ảnh hưởng trực tiếp, Sona Comstar buộc phải tìm nguồn thay thế trong nước từ Ấn Độ.
Câu hỏi đặt ra: Liệu Ấn Độ có thể trở thành quốc gia sản xuất đất hiếm thay thế Trung Quốc? Câu trả lời khiến nhiều nhà đầu tư phương Tây thất vọng. Theo các cơ quan tình báo Hoa Kỳ, Ấn Độ sở hữu hơn 6 triệu tấn đất hiếm, được cho là lớn thứ ba thế giới. Hoa Kỳ từng kêu gọi đầu tư vào Ấn Độ để có nguồn cung đất hiếm ổn định và giá rẻ.
Không bỏ lỡ cơ hội này, chính phủ Modi dự kiến chi khoảng 35.000 đến 50.000 crore rupee (tương đương khoảng 10.000 - 14.000 tỷ VNĐ) để khai thác đất hiếm trong nước, phục vụ mục tiêu của "Sứ mệnh khoáng sản quan trọng quốc gia". Nhưng việc các nước như Nhật Bản, Hàn Quốc hay châu Âu có được hưởng lợi hay không lại là chuyện khác.
Thách thức với Ấn Độ: thiếu hạ tầng, thiếu niềm tin
Có ba lý do khiến Ấn Độ khó vươn lên thành cường quốc đất hiếm. Thứ nhất, xây dựng chuỗi cung ứng đất hiếm đòi hỏi thời gian, vốn và kỹ thuật lớn. Với trình độ hiện tại, để xây dựng một nhà máy lọc đất hiếm, Ấn Độ cần đầu tư vào nhà máy điện, xử lý nước thải, hạ tầng giao thông, đào tạo kỹ sư… Chi phí và độ phức tạp vượt xa khả năng nhiều nhà đầu tư nước ngoài. Thực tế, chỉ một công ty Nhật khai thác khoảng 3.000 tấn đất hiếm tại Ấn Độ năm ngoái. Nếu Ấn Độ thực sự hấp dẫn, đã có nhiều nhà máy lớn mọc lên từ lâu.Thứ hai, Ấn Độ bị cho là thiếu minh bạch và khó tin cậy. Trong 10 năm qua, tỷ lệ sản xuất trong GDP nước này giảm, hơn 2.000 doanh nghiệp nước ngoài đã rút lui. Một trong những lý do là nhà đầu tư không thể chuyển lợi nhuận ra nước ngoài. Kiếm tiền ở Ấn Độ, chỉ được tiêu tại Ấn Độ.
Dù vậy, chính phủ Modi dường như không lo ngại. Trong bối cảnh tài nguyên lên ngôi, họ tin rằng với trữ lượng đất hiếm lớn, Ấn Độ có thể kiểm soát thị trường toàn cầu như cách Australia và Brazil từng áp lực Trung Quốc về quặng sắt.
Điều quan trọng là đất hiếm là nguyên liệu thiết yếu của công nghiệp hiện đại. Mỹ cho biết mỗi chiếc F-35 cần hàng trăm kg đất hiếm tinh chế từ Trung Quốc. Mỹ thiếu cả tài nguyên lẫn công nghệ, nên phải phụ thuộc vào nguồn nhập khẩu từ Trung Quốc.
Trung Quốc siết xuất khẩu đã khiến Ấn Độ nổi lên. Nhưng không có nguồn vốn nào đến từ hư không. Sau khi đánh giá rủi ro tài chính tại Ấn Độ, phương Tây có thể buộc phải từ bỏ ý định đầu tư và quay lại đàm phán với Trung Quốc. So với việc đổ tiền vào thị trường bất ổn, thương lượng trực tiếp với Trung Quốc có thể hiệu quả hơn.
Đây có thể là lý do khiến Mỹ đang đề xuất nới lỏng một số lệnh trừng phạt để đổi lấy nguồn cung đất hiếm từ Trung Quốc. Tuy nhiên, nếu Trung Quốc xác định đối đầu Mỹ là điều không tránh khỏi, họ sẽ không dễ dàng nhân nhượng. Bởi trong nhiều trường hợp, danh tiếng của Mỹ cũng chẳng hơn gì Ấn Độ. Đó đều là những quốc gia từng “qua sông đốt cầu”. (Sohu)