ThanhDat
Intern Writer
Khả năng sống sót của máy bay chiến đấu phụ thuộc nhiều vào công nghệ tên lửa hơn là vào kỹ năng né tránh đơn thuần của phi công. Tên lửa hiện nay sử dụng nhiều chế độ dẫn đường, tốc độ và khả năng cơ động cao, khiến phương án né tránh truyền thống trở nên ít hiệu quả.
Hệ dẫn đường đa chế độ làm thay đổi cuộc chơi
Tên lửa R-77M của Nga dùng dẫn đường kép kết hợp radar và hồng ngoại. Khi radar bị gây nhiễu, đầu dò hồng ngoại vẫn có thể khóa nguồn nhiệt từ vòi phun động cơ. Trường hợp một chiếc F-16 được trang bị hệ thống tác chiến điện tử vẫn bị R-77M bắn hạ tại Ukraine năm 2023 cho thấy lợi thế của dẫn đường kép. Những đầu dò hiện đại còn có khả năng phân biệt mục tiêu thật và mồi bẫy, đồng thời liên kết dữ liệu để cập nhật vị trí mục tiêu theo thời gian thực. Do vậy, một loạt pháo hoa hay mồi hồng ngoại đơn lẻ thường không đủ để đánh lừa tên lửa trừ khi có máy bay tác chiến điện tử hộ tống và chế áp bằng công suất cao.
Tốc độ và khả năng cơ động của tên lửa vượt xa máy bay. Ví dụ PL-15E của Trung Quốc được mô tả có tốc độ tối đa Mach 6 và vẫn duy trì Mach 1,5 ở tầm bắn 200 km. Ngược lại, Rafale có tốc độ tối đa khoảng Mach 1,8. Trong một vụ năm 2023, một J-10CE phóng PL-15E từ khoảng 160 km và Rafale không thể thoát. Về quá tải, phi công có giới hạn chịu đựng khoảng 9G trước khi bị mất ý thức, trong khi tên lửa có thể chịu đến 40G và thay đổi hướng nhanh hơn. Điều này biến việc né tránh bằng thao tác của phi công thành điều rất khó thực hiện trong nhiều tình huống.
Tàng hình và biện pháp đối phó chưa đủ
Tàng hình giảm thiểu khả năng bị phát hiện nhưng không bảo đảm sống sót khi bị khóa mục tiêu. Một khi radar đã khóa, tên lửa sẽ theo tín hiệu đã khóa.
Mặc dù các hệ thống tác chiến điện tử của máy bay như F-35 liên tục được nâng cấp, những cải tiến này thường chỉ làm chậm tên lửa thêm vài giây chứ không thay đổi bản chất mối đe dọa. Dữ liệu cho thấy tỷ lệ bắn trúng tên lửa không đối không đã tăng lên theo thời gian, làm rõ khoảng cách giữa công nghệ tấn công và khả năng phòng thủ không quân.
Né tránh bằng thao tác phi công không phải là giải pháp tổng quát trước tên lửa hiện đại. Dẫn đường đa chế độ, tốc độ cao và khả năng chịu quá tải của tên lửa khiến máy bay gặp bất lợi. Các biện pháp như mồi bẫy, tác chiến điện tử và hỗ trợ hộ tống vẫn quan trọng nhưng không phải lúc nào cũng sẵn có. Do đó câu hỏi về việc nâng cấp máy bay hay đầu tư vào hệ thống phòng thủ tích hợp nên được đặt ra trong bối cảnh vũ khí tấn công đang tiến bộ nhanh.
Đọc chi tiết tại đây: https://www.sohu.com/a/941626733_12...c.content-abroad.fd-d.22.17598962720953nt126s

Hệ dẫn đường đa chế độ làm thay đổi cuộc chơi
Tên lửa R-77M của Nga dùng dẫn đường kép kết hợp radar và hồng ngoại. Khi radar bị gây nhiễu, đầu dò hồng ngoại vẫn có thể khóa nguồn nhiệt từ vòi phun động cơ. Trường hợp một chiếc F-16 được trang bị hệ thống tác chiến điện tử vẫn bị R-77M bắn hạ tại Ukraine năm 2023 cho thấy lợi thế của dẫn đường kép. Những đầu dò hiện đại còn có khả năng phân biệt mục tiêu thật và mồi bẫy, đồng thời liên kết dữ liệu để cập nhật vị trí mục tiêu theo thời gian thực. Do vậy, một loạt pháo hoa hay mồi hồng ngoại đơn lẻ thường không đủ để đánh lừa tên lửa trừ khi có máy bay tác chiến điện tử hộ tống và chế áp bằng công suất cao.

Tốc độ và khả năng cơ động của tên lửa vượt xa máy bay. Ví dụ PL-15E của Trung Quốc được mô tả có tốc độ tối đa Mach 6 và vẫn duy trì Mach 1,5 ở tầm bắn 200 km. Ngược lại, Rafale có tốc độ tối đa khoảng Mach 1,8. Trong một vụ năm 2023, một J-10CE phóng PL-15E từ khoảng 160 km và Rafale không thể thoát. Về quá tải, phi công có giới hạn chịu đựng khoảng 9G trước khi bị mất ý thức, trong khi tên lửa có thể chịu đến 40G và thay đổi hướng nhanh hơn. Điều này biến việc né tránh bằng thao tác của phi công thành điều rất khó thực hiện trong nhiều tình huống.

Tàng hình và biện pháp đối phó chưa đủ
Tàng hình giảm thiểu khả năng bị phát hiện nhưng không bảo đảm sống sót khi bị khóa mục tiêu. Một khi radar đã khóa, tên lửa sẽ theo tín hiệu đã khóa.

Mặc dù các hệ thống tác chiến điện tử của máy bay như F-35 liên tục được nâng cấp, những cải tiến này thường chỉ làm chậm tên lửa thêm vài giây chứ không thay đổi bản chất mối đe dọa. Dữ liệu cho thấy tỷ lệ bắn trúng tên lửa không đối không đã tăng lên theo thời gian, làm rõ khoảng cách giữa công nghệ tấn công và khả năng phòng thủ không quân.

Né tránh bằng thao tác phi công không phải là giải pháp tổng quát trước tên lửa hiện đại. Dẫn đường đa chế độ, tốc độ cao và khả năng chịu quá tải của tên lửa khiến máy bay gặp bất lợi. Các biện pháp như mồi bẫy, tác chiến điện tử và hỗ trợ hộ tống vẫn quan trọng nhưng không phải lúc nào cũng sẵn có. Do đó câu hỏi về việc nâng cấp máy bay hay đầu tư vào hệ thống phòng thủ tích hợp nên được đặt ra trong bối cảnh vũ khí tấn công đang tiến bộ nhanh.

Đọc chi tiết tại đây: https://www.sohu.com/a/941626733_12...c.content-abroad.fd-d.22.17598962720953nt126s